Cả đám đi dọc theo con sông gần làng trở về. Nói cười vui vẻ. Đang đi thì bỗng một bụi cây ven đường chuyển động. Cả đám đang cười đùa bỗng nhiên im bặt, hướng mắt nhìn, ánh mắt nghiêm trọng. Hãn đưa bàn tay ra hiệu đám Sóc tản ra, tạo thành hình vòng cung bao lấy. Trâu nắm thanh kiếm của Musa, từ từ rút ra khỏi vỏ gỗ, tạo lên tiếng kêu xoèn xẹt chậm rãi, rồi cùng nhóm Hãn từ từ tiến lại
-Bắt!! – Hãn kêu lớn
Cả đám chạy đến, chồm lên như hổ vồ mồi tiến về bụi rậm. Tất cả bọn chúng đều được huấn luyện kĩ càng, trong thoáng chốc đã tóm được thứ nấp sau. Rung thế này, không phải thú rừng thì cũng là kẻ khả nghi. Thú rừng nào lại lai vãng đến gần khu dân sinh ban ngày ban mặt thế này. Không phải thú thì chắc chắn là người. Tên này chống cự, vùng vẫy nhưng vô ích, đám trẻ đặc biệt là Hãn đã khóa hết tứ chi, tên này mà chạy được cả đám sẽ nhận làm con hắn luôn
-Khoan, là ta đây.
Giọng nói quen quá, Hãn chợt nhận thức đây là người hắn biết. Nhóm Hãn lúc này đang khóa chặt lấy thân người của “kẻ khả nghi”. Trâu thì đứng đó kiếm đã vung sẵn, chỉ chực bổ xuống hét lớn,
-Không cần biết ngươi là ai, lén lút nơi này chứng tỏ không đàng hoàng, xin ngươi tí huyết rồi tra hỏi sau. Hayaaa
-Dừng lại, là cha mày đấy.- Hãn thấy Trâu định bổ xuống thì vội ngăn
-Hả!?
Trâu nghe thế thì giật mình, vội vàng buông kiếm, để sang một bên rồi sấn lại, gạt đống cành cây lúc này đang phủ đầy, che mặt người đàn ông. Lớp cành, lá cây bị gạt đi để lộ khuôn mặt quen thuộc
-Cha!!, sao cha lại ở đây?
-Bỏ ta ra trước đã, thằng nhóc này khóa cổ ta khó thở quá.
Tình cảnh lúc này đến là buồn cười, bốn đứa nhóc thay nhau dùng tay chân khóa hết tứ chi Công Xương, tên Sóc gan hơn lấy tay khóa cổ, hắn kẹp mạnh quá khiến mặt họ Công đỏ ửng, sắp không chịu nổi nữa rồi.
-Chúng mày, buông cha tao ra, ổng sắp thăng rồi
Cả đám nghe ra đây là Công tộc trưởng mới nháo nhào buông tay. Công Xương được nới lỏng mới vùng dậy, thở hồng hộc như sợ có kẻ lấy hết không khí của lão. Khiến lão thế này nhóm Hãn cũng có lỗi nên từng đứa đều cúi đầu. Hãn hỏi sự tình sao Công Xương lại dấm dúi ở đây, còn nữa sao mấy tháng nay lão đi mất dạng, tộc của lão có bao việc phát sinh, lão Cai phải gánh loạn cả lên, Hãn thấy hầu như lão Cai phải đi suốt, chập tối mới về, hỏi mới biết lão phải thay tộc trưởng đến một số làng giải quyết công việc, những việc cần phải có tộc trưởng ra mặt thì đều đổ lên đầu cô Trinh. Đó cũng là lý do khiến cô ấy tâm trạng không vui, vừa mất kiếm quý lại phải gánh việc thay cho lão chồng thử hỏi không bực sao được. Thế nên thời gian gần đây rất không vui, luôn tìm cách phát tiết cơn giận. Công Xương cũng hiểu vợ lão lần này nổi giận lôi đình, bước về chắc không còn mạng nên mới để đám thân binh đi theo trở về trước, xem sắc mặt vợ thế nào mới ứng biến. Nếu vui vẻ thì không nói chứ không vui là xác định.
-Hết chuyện rồi, chúng ta mau về thôi. Tộc trưởng, ngài bảo trọng. – Hãn nói bằng một giọng thông cảm sâu sắc
Sau đó Hãn kéo cả đám định đi về làng,
-Khoan, mấy đứa không giúp ta sao? – Công Xương gọi lại
-Có gan làm, có gan chịu chú ơi, thà đau một lần rồi thôi – Sóc nói lại
-Ý cháu đau là sao?
-Chú tự lo liệu nhé – Hãn cười nhẹ
Cả đám nhóc liền quay lưng bỏ đi nhưng có vẻ Công Xương cùng đường thật rồi, lão chạy lại bám chặt lấy Hãn.
-Giúp ta lần này thôi,
-Bỏ cháu ra, sao chú lại lôi cháu vào?
Hãn thấy Công Xương bám chặt lấy mình thì gỡ ra bằng được. Công Xương cũng không bỏ qua mà càng bám chặt hơn.
-Cây kiếm đó ở đâu vậy?- Lão bất chợt hỏi
-Thứ này ạ? Con làm hỏng cây kiếm của mẹ nên mới nhờ Hãn làm một thanh mới.
-Ý con là đôi song kiếm ta mua cho mẹ con trước đây?
-Đúng rồi, con lỡ tay làm hỏng mất môt thanh.
-Me con quý chúng lắm. Ta lấy làm bất ngờ khi con còn lành lặn đấy.
Công Xương lúc này mới chịu buông Hãn ra, tiến đến chỗ Trâu cầm thử thanh kiếm mới. Lão rút kiếm ra khỏi vỏ, ngắm nghía một hồi sau đó múa vài đường.
-Kiếm tốt!- Công Xương nói với giọng thích thú
-Không chỉ vậy đâu cha, cây kiếm này còn vô cùng cứng chắc, không như cái thứ hàng rởm của cha, mới chém một lần đã vỡ làm đôi rồi
-Ta mua của lão thương nhân người Hoa mất 10 lạng đấy.
Công Xương và đám trẻ mải nói chuyện không để ý rằng có mọt đám người đang tiến lại gần, cho tới khi đến cách khoảng 20 bước chân vẫn không nhận ra.
“Vút”
Một chiếc bóng dài xé gió vụt qua má Công Xương. Trong thoáng chốc lão giật mình, cả đảm bất giác cúi thấp người xuống, vật thể vừa vut qua đó cắm thẳng vào thân cây gần đó khoảng 10 bước. Một ngọn giáo. Trên mặt Công Xương cảm thấy man mác lạnh, kèm theo là cảm giác buốt, một vết cắt dài trên mặt đang chảy máu, thoáng chốc đã chảy xuống cằm khiến lão kinh hãi. Họ Công xoắn hết người quay lại, cả tộc chỉ có 1 người có sức mạnh cỡ này, vợ lão. Lần này không còn là gậy luyện tập mà là hàng thật, bọc một mũi giáo đồng, cũng tức là lần này vợ lão muốn giết lão thật rồi.
-Về đúng lúc, bà đây phải lấy mạng ngươi
“Vút” – Một mũi giáo lại tiếp tục lao đến
-Coi chừng – Hãn chạy đến, rút kiếm trong tay Trâu đứng chắng trước người Công Xương
Hắn xung kiếm theo đường chéo từ dười lên, lưỡi kiếm sắc lạnh, hàn quang sáng bóng của thanh kiếm va chạm mạnh với mũi giáo tạo nên một tiếng “Keng” sắc mạnh. Lần này, Hãn đã khác xưa rồi. Sức mạnh của hắn đã tăng đáng kể từ khi bắt đầu luyện tập. Lưỡi kiếm của hắn dễ đàng gạt phăng mũi giáo đang lao đến với tốc độ kinh hồn, thậm chí Hãn còn không chùn lấy một bước. Nếu là hắn ngày xưa, dù lá gan của hắn cũng lớn thật nhưng cũng chưa đủ lớn để liều chặn mũi giáo đầy sát khí này. Hắn vẫn còn nhớ lần đầu hắn chặn một cây gậy lao đến Công Xương từ bà cô quý hóa này, nhớ đến phần ngực của hắn lại đau nhói. Lần này là một mũi giáo đồng sắc bén, không giống lần đó nhưng Hãn cũng không còn giống ngày xưa nữa, hắn bản lĩnh hơn và thậm trí tự tin hơn để đánh bật ngọn giáo này, vì đơn giản, luyện tập bấy lâu cũng phải quen với sức mạnh của cô Trinh chứ. Hãn là kẻ học rất nhanh, trời sinh lại có thần lực nên sức mạnh của hắn cũng đã gia tăng, hoàn toàn tự tin khi dùng sức với bà cô này
-Hãn, tránh ra, bằng không ta không chịu trách nhiệm đâu.
-Chủ tử bình tĩnh đã.
Không đợi cô Trinh dồn sức ném ngọn giáo tiếp theo, đám lính đi theo đã càn chặt lấy người phụ nữ này, quan trọng hơn là có đến 2 quân nhân gồng sức mà nén lực tay của phu nhân tộc trưởng nhưng có vẻ rất chật vật. Trong số này có một người lính có vết bầm trên mặt, nhìn là đoán ra nguyên nhân rồi, chẳng trách sao lão Công Xương trốn ở đây mà cô Trinh có thể mò đến nhanh thế.
-Các người buông ta ra.
-Xin người bình tĩnh lại, tộc trưởng sẽ mất mạng thật đấy
-Cái lão đó chỉ đi tối ngày, có lo gì đến tộc nhân đâu để tên Tưởng Kì đó càn rỡ.
-Nàng nói tên Tưởng Kì đó lại làm loạn sao?
Tưởng Kì là ai? Hãn không biết người này nhưng trong chốc lát, hắn cảm thấy lưng mình toát mồ hôi lạnh. Một luồng hàn ý lạnh buốt như bao trùm lấy hắn từ phía sau. Sát khí. Phẫn nộ. Không, còn lớn hơn thế. Hãn có thể cảm nhận được luồng hàn khí này có cả 2 thứ đó. Hắn quay lại. Bất chợt choáng ngợp. Không hiểu vì lí do gì, hắn tự hỏi, liệu có phải hắn nhỏ lại hay vị tốc trưởng này đang có vẻ như to lớn bất thường không? Khuôn mặt họ Công đỏ gay, giận dữ, các đường gân nổi trên mặt. Lão nắm chặt tay, từng thớ cơ nổi lên dữ dội, trông Công Xương lúc này vô cùng đáng sợ như hung thần đòi mạng. Họ Công mới lúc nãy còn trốn sau lưng Hãn né tránh mũi giáo từ vợ mình bất giác trở thành một kẻ khác, đến cả Trâu lúc này còn cảm thấy run sợ. Đây là lần đầu tiên Trâu thấy cha mình nổi giận như thế này.
Thậm chí, đến cả cô Trinh, người vừa lúc này nổi trận lôi đình, đòi lấy mạng chồng giờ trở lên im ắng lạ thường, ngọn giáo trên tay cũng đã buông xuống, không nói một lời mà nhìn chồng. Cảm giác này Hãn rất quen, phải nói là vô cùng quen và hắn không bao giờ có thể quên được. Chính cái ngày làng hắn bị hại, Hãn đã thấy được thứ áp khí chấn nhiếp này từ tên thủ hạ của Bạch Lang. Thứ sát khí ngùn ngụt khiến hắn không thể cử động nổi tay chân vì quá sợ hãi.
Dù hắn được huấn luyễn kĩ càng, bản lĩnh và kĩ thuật chiến đấu đã tiến bộ vượt bậc song khi đối diện với người đàn ông này, hắn lại có cảm giác mình không thể xuất chiêu đúng ý được chứ đừng nói có cơ hội đấu lại. Hãn tất tự tin vào kĩ thuật chiến đấu hiện đại của mình xong lại không thể cứu nổi người thân. Hắn nhận ra mình cần chế ngự nỗi sợ này nhưng làm thế nào thì hắn không biết.
Công Xương lúc này bước từng bước đến chỗ cô Trinh, hai tay bất chợt bắt lấy bả vai vợ mình mà hỏi
-Rốt cục trong lúc ta không có mặt ở đây hắn đã làm gì?
-Hắn đã tập kích 3 làng của chúng ta, người sống sót không đến 1 nửa.- Cô Trinh đáp
-Họ bây giờ ở đâu?
-Đã được an trí cách đây 4 dặm, rất nhiều người trọng thương, không qua khỏi.
-Đi, đến chỗ họ.
Dường như người giận dữ và kẻ khiếp sợ đã đổi chỗ cho nhau. Công Xương lúc này trở lên nghiêm túc hơn bao giờ hết, mới lúc nãy còn bám chặt lấy Hãn xin cứu mạng thì lúc này lão hiên ngang bước về làng
-Các cháu còn ở đó làm gì? Về thôi. – Lão Cai nói
-Dạ
Cả đám chạy đến chỗ lão Cai, vừa đến nơi Hãn đã vội hỏi
-Ông ơi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, Tưởng Kì là ai?
-Hắn là thủ lĩnh nhóm phỉ ở đầm lầy phía Tây. Xuất thân là Bách trưởng quân Hán nhưng phạm tội, bị đày đến đây, không chịu an phận liền tập hợp một đám tội nhân Hán, trở thành thổ phỉ vùng này. Mới 2 ngày trước đã tập kích, cướp bóc 3 làng của chúng ta
Hãn nghe qua cũng đã hiểu, tộc của Công Xương đã bị Tưởng Kì tấn công. Lại nói ngoài xích mích giữa các bộ tộc phải đụng đến binh khí ra thì trên đất Việt cũng không ít thổ phỉ, phần lớn là các tội nhân lưu dày người Hán, thành phần trong mỗi băng chủ yếu đều là người Việt, những kẻ cầm đầu phần lớn là người Hán, họ đều là dân lưu vong, mất nhà cửa do mất mùa, thiên tai hoặc sưu thuế, tù tội,… nói chung là đủ thể loại. Để tồn tại, chúng liên tục tạo ra thế lực cho riêng mình, mỗi băng cũng đến hơn 1000 người, trong đó 7 phần là những kẻ trực chiến, còn lại là nô lệ, tù binh bắt được, chịu phục dịch trong trại. Đồng thời tạo ra địa lợi làm chỗ trấn giữ.
Tưởng Kì có trong tay cũng đến 2000 người, đóng tại một đầm lầy rộng phía Tây. Nơi này là một vùng đất bằng rộng lớn nhưng trong phạm vi 20 dặm không có người ở vì rắn rết, thú dữ nhiều không kể siết, đặc sản nơi này là cá sấu, hay giao long, tập trung tại đầm nước bao quanh một bãi đất nổi có diện tích 8 dặm vuông, cây cối rậm rạp khiến nơi này như mê cung, không biết lối đi thì xác định là chết mất xác.
Tuy nắm trong tay cả ngàn người nhưng cũng không dám làm càn. Hắn chỉ dám cướp bóc các bộ tộc chứ không dám đánh cướp những tài sản thuộc về nhà Hán. Vì Tưởng Kì cũng là người Hán, hắn biết dây đến quan binh Hán thì đời hắn khốn khổ thế nào. Quân Hán đóng tại Giao Chỉ cũng đã đến 1 vạn quân, nói thật, dù cả 1 vạn quân đến đây, hắn cũng có hi vọng sống nhưng mà đâu chỉ có nhiêu đó, các bộ tộc kết oán nghe nhà Hán dẫn quân đi tiễu phỉ thì không đem quân hợp binh mới lạ, lúc đó đến 3-4 vạn quân đấy. Thêm nữa, dân xứ này đều là “dân xóm liều”, có câu “đừng chiến đấu với kẻ liều mạng”, từng kẻ ở đây tuy kĩ năng chiến đấu kém nhưng đều có máu chó điên trong người, hơn nữa lại là thổ địa ở đây, nếu chúng giúp quân Hán mở đường thì xác định cầm chắc cái chết. Quân Hán tuy không có “máu liều” nhưng trang bị tinh lương, đao thép, giáp da, kỉ luật và khả năng chiến đấu hơn hẳn so với chiến binh bộ lạc. Trong khi Tưởng Kì nói đi nói lại cũng chỉ có hơn ngàn tên mặc giáp mây, vũ khí không đồng bộ, đánh với các bộ lạc có thể thắng chứ đánh nhau với lính Hán thì không có cửa
Các bộ tộc cũng là từng liên minh đánh vào đây nhưng quân số không đến 5000, lại không thống nhất, đùn đẩy lẫn nhau, khiến hắn dễ dàng gây thiệt hại nặng nề cho liên minh. Riết rồi không có liên minh nào kéo quân đến đây làm phiền hắn nữa.
Lần này hắn tập kích làng của Công Xương mục đích là lấy thêm lương thực và nô lệ. Bán nô lệ cũng được khá lắm, đủ tiền cho hắn phủ phê, duy trì trại này. Như đã nói, nô lệ thời này giá không hề rẻ, bán là được 1 không lại 10 cũng 7-8.
Hãn nghe xong cũng đã hiểu qua tình hình, có vẻ Công Xương, sau khi đến chỗ tộc nhân bị nạn, sẽ chuẩn bị tập hợp quân lính đánh đến đầm lầy đó. Hãn quả thực cũng đã từng đến đó tìm quặng sắt nhưng không dám vào vì nghe Trâu cản lại nói nơi đó chỉ có đi mà không có về, lại đầy thổ phỉ.
-Lần này đánh phỉ, tộc trưởng có vẻ sẽ chật vật đấy.
-Sao cháu lại nói vậy? – Lão Cai nghe Hãn nói vậy thì tò mò
-Muốn đánh kẻ khác, cần có ưu thế, nếu xuất quân lúc này chỉ tổ mất thêm người vô ích.
-Vậy những người bị bắt chẳng lẽ lại không cứu?
-Tưởng Kì có tất cả ưu thế trong binh pháp mới dám cướp bóc chúng ta, tiến có thể tấn công, lui về có thể thủ, không lo thất bại, những người bị bắt không cứu được đâu
-Hắn có gì chứ? – Trâu nói
-Thiên thời, thời tiết đang vào mùa xuân, rắn rết trùng độc, giao long hoạt động mạnh do tới mùa sinh sản, nơi ở của Tưởng Kì lại là một cái tổ thú dữ khổng lồ, bước vào, chưa giáp công đã chịu thiệt hại rồi. Địa lợi, địa hình xung quanh trại, đường rừng hiểm trở khó đi, lại như một mê cung, không có người dẫn đường thì chỉ có chết, vây quanh trại lại là một vùng đầm lầy rộng lớn. Tưởng Kì và đám người của hắn lại rúc mãi trong đó không ra. Và cuối cùng, nhân hòa, quân số Tưởng Kì lên đến hơn 1000 người, kĩ năng, trang bị đều tốt hơn, dù tộc trưởng huy động toàn bộ trai tráng trong tộc, có thể lên đến 3000 người. Song, tuy gấp 3 lần nhưng đều là 1 đám ô hợp, cởi trần, cầm vũ khí bằng đồng, lại chỉ có 1 mình, không có đồng minh, căn bản không thể thắng.
-Mẹ kiếp, chẳng lẽ bỏ mặc những người bị bắt dễ dàng thế?
-Không còn cách nào khác đâu. Muốn thắng phải phá hết ưu thế của hắn.
Lão Cai nghe Hãn nói thì trầm ngâm một hồi. Đứa trẻ này nói hoàn toàn đúng, tình hình hiện tại quả thực bất lợi cho chúng ta. Cứ đem quân đánh bừa thì chỉ có nước chết. Nhưng thù thì không thể không báo. Lão càng nghĩ càng thấy phải khuyên tộc trưởng suy nghĩ lại.