"Sư Gia, em muốn hỏi về điều mà em đã đề cập trước đây ..."
Lưu Tử Phong nói một cách thận trọng, trong giọng điệu của anh ta hoàn toàn không hề có chút khí chất cao ngạo, độc đoán nào.
Giống như một nô lệ nói chuyện với chủ nhân của mình vậy.
Tuy nhiên, trên thực tế, Lưu Tử Phong lúc này thậm chí còn không phải nô lệ trước mặt Sư Tử Hà Đông, nhiều nhất cũng chỉ là một thú cưng mà thôi.
Bộp!
Sư Tử Hà Đông đột nhiên ném xuống đất một đôi giày, khinh khỉnh nói: "Đem giày cho anh".
"Vâng, Sư Gia".
Không chút phàn nàn, Lưu Tử Phong khéo léo bò tới bằng bốn chi, rồi ngoạm đôi dép đem đến dưới chân Sư Tử Hà Đông, ngoan ngoãn như một chú pug.
"Hahaha, ngoan".
Sư Tử Hà Đông cười, vui lòng vỗ nhẹ lên đầu Lưu Tử Phong, cười nói: "Nào, kêu hai tiếng cho anh xem nào".
"Gâu gâu gâu!"
Lưu Tử Phong kêu lên, chất giọng du dương trầm bổng, gần như sủa còn chuẩn hơn con chó thật.
Mà khi sủa, anh ta cũng không hề thể hiện ra chút phản kháng nào, thay vào đó anh ta vẫn nở một nụ cười lấy lòng trên môi.
Nhưng e rằng chỉ có bản thân anh ta biết rằng kể từ giây đầu tiên anh ta đến đây, tâm can anh ta không có giây phút nào là không bị giày vò.
Khi tìm tới lão phu nhân nhà họ Diệp, lão phu nhân nhà họ Diệp đã giới thiệu cho anh ta đến tìm lão Sư Tử Hà Đông.
Tuy nhiên, không ngờ đây không phải là lòng tốt của lão phu nhân nhà họ Diệp, mà là đẩy anh ta vào hố lửa sánh ngang với địa ngục!
Anh ta sẽ không bao giờ quên cảnh anh ta và Sư Tử Hà Đông gặp nhau lần đầu tiên.
Phẩm giá, giới hạn cuối cùng, tất cả đều biến mất vào lúc đó.
Kể từ hôm đó, anh ta hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
Trong cơn tuyệt vọng, lòng hận thù dần dần mọc lên ngùn ngụt trong cơ thể anh ta như cỏ dại.
Anh ta muốn trả thù, Quách Thụy Hoa, Diệp Vĩnh Khang, lão phu nhân nhà họ Diệp, và Sư Tử Hà Đông.
Nhưng anh ta biết rằng đây là một quá trình khó khăn và lâu dài, tất cả những gì anh ta có thể làm là nhẫn nhịn, rồi từng bước thực hiện.
Bước đầu tiên của kế hoạch là mượn tay Sư Tử Hà Đông giúp anh ta tiêu diệt lũ khốn ở Giang Bắc!
Cho nên, từ khi ở đây hơn một tháng đến nay, anh ta đã thể hiện rất tốt, anh ta rất nghe lời Sư Tử Hà Đông, cùng với tư cách là một ngôi sao lớn, đầu óc và miệng lưỡi của anh ta khác hẳn những thú cưng khác, rất được Sư Tử Hà Đông yêu thích và sủng ái.
Cho đến hôm nay, anh ta cảm thấy rằng thời cơ đã đến.
"Hahaha, bé ngoan, đại minh tinh ơi là đại minh tinh, em là bảo bối kêu hay nhất mà anh từng gặp đó, nhanh, đến đây nói chuyện nào".
Sư Tử Hà Đông trìu mến đỡ Lưu Tử Phong lên, sau đó đút một miếng thịt bò vào miệng Lưu Tử Phong.
"Tiểu Phong à, trên thực tế, anh vẫn nghĩ đến chuyện của em..."
"Thế mà anh chưa bao giờ quan tâm hết, em ngày nào cũng rất buồn..."