Sư Tử Hà Đông cười ha hả nói: “Tốt tốt tốt, thưởng, thưởng lớn, cậu tuỳ ý chọn một chiếc xe ở trong kho xe của tôi đi”.
“Cảm ơn Sư Gia, cảm ơn Sư Gia!”
Chàng trai trẻ tuổi cảm kích rơi nước mắt, đúng vào lúc này, một bàn tay đột nhiên giơ ra cướp lấy cái chân gà, sau đó có một giọng nói vang lên: “Cậu chơi xấu, ban nãy rõ ràng là tôi chạm vào chân gà trước”.
“Sư Gia, cậu ta chơi xấu, ban nãy là tôi tranh được trước”.
Người lên tiếng là một cậu trai bao trẻ tuổi khác, cũng trang điểm nhẹ như vậy.
“Cậu mới chơi xấu ý, rõ ràng là tôi tranh được trước, cậu còn không mau đưa cho tôi!”
“Không đưa, là do cậu chơi xấu!”
Hai người bắt đầu tranh cướp nhau, sau đó đánh lộn túi bụi trên mặt đất, không cẩn thận động vào cái tủ bên cạnh, choang một tiếng, hai bình sứ hoa xanh bên trên rơi xuống vỡ nát.
Hai cậu thanh niên trẻ lập tức sợ tới ngây người: “Sư Gia, xin lỗi Sư Gia, tôi không cố ý!”
Trên mặt Sư Tử Hà Đông vẫn là nụ cười bình thản, chỉ là trong mắt loé lên ánh sáng lạnh lẽo độc địa: “Ừ, tôi biết mấy người không có cố ý”.
“Thế nhưng đã đánh vỡ bình hoa thì vẫn phải gánh chịu hậu quả”.
Hai người quỳ trên mặt đất, vội vàng nói: “Vâng vâng vâng, xin Sư Gia trừng phạt”.
Sư Tử Hà Đông khẽ cười gật đầu nói: “Phạt mấy người cái gì được đây? Thế này đi, phạt mấy người phải chết thì thế nào, ha ha ha, người đâu, lôi ra ngoài chôn xuống làm phân bón cho hoa!”
“Sư Gia, Sư Gia xin tha mạng!”
Hai cậu thanh niên trẻ tuổi dập đầu cầu xin, thế nhưng vẫn bị mấy người đàn ông cao to kéo ra ngoài, chỉ còn nghe thấy tiếng gào thét tuyệt vọng truyền vào bên trong.
Hai mạng người bị bóp chết dễ dàng như hai con kiến chỉ trong nháy mắt.
Có điều những chàng trai anh tuấn đang quỳ bên dưới kia dường như đã quá quen với chuyện này, ở nơi này, Sư Gia chính là thượng đế, thượng đế lấy đi mấy mạng người không tính là chuyện kinh thiên động địa gì đúng không?
“Hôm nay đến đây thôi, tới tìm quản gia mà lĩnh thưởng, người nào cũng có phần”.
Sư Tử Hà Đông vẫn luôn vung tay rất hào phóng, đặc biệt là đối với mấy gã đàn ông đẹp trai này, phần thưởng của ông ta không phải chỉ là mấy nghìn tệ mà chính là châu báu, hoàng kim, ngọc quý.
“Cảm ơn Sư Gia!”
Cả đám đàn ông đẹp trai vội vàng kích động nói cảm ơn, sau đó đứng dậy hành lễ tập thể rồi nhẹ nhàng đi tìm quản gia để lĩnh thưởng.
Thế nhưng trên đất vẫn có một người quỳ đó không chịu đứng dậy.
“Cậu không nghe thấy lời tôi nói sao?”
Sư Tử Hà Đông trừng mắt nhìn người này rồi nói.
Người này đẹp trai anh tuấn, làn da trắng bóc, lông mày lưỡi mác sáng sủa, cả người ngập tràn một loại hơi thở u ám mà hiền hoà, dù ở trong đám đàn ông đẹp trai ban nãy thì cũng tuyệt đối là hạc giữa bầy gà.
Chỉ có điều biểu cảm của cậu ta thoạt nhìn vô cùng uể oải, trong mắt ngập tràn vẻ thất vọng và ai oán giống như một cái xác không hồn đã mất đi sức sống.
Không ai ngờ được rằng vào không lâu trước đây, người này vẫn là một ngôi sao nổi tiếng hàng đầu có thể hô mưa gọi gió trong giới giải trí, Lưu Tử Phong!