Lưu Tử Phong che mắt tủi thân nói.
"Nào nào, không giận, không giận nào, mấy ngày nay không phải anh bận sao, được được được, việc của em giờ anh sẽ sai người đi làm ngay?"
"Tên khốn ở Giang Bắc tên gì nhỉ? Quách Vĩnh Khang?"
"Là Quách Thụy Hoa và Diệp Vĩnh Khang!"
Lưu Tử Phong nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngoài hai người này ra, còn có người nhà của chúng, bạn bè xung quanh, tất cả mọi người liên quan đến chuyện này. Em muốn tất cả đều phải chết!"
"Hahaha, được được được, yên tâm, anh đảm bảo sẽ làm em hài lòng".
"Ừm, để anh nghĩ xem nên để ai đi xử lý chuyện này thì được nào?"
"À à à, đúng đúng đúng, bảo Tiểu Mai đi làm, em ấy giỏi tra tấn người nhất, để em ấy đi làm chuyện này, chắc chắn em sẽ hài lòng, người đâu, gọi Tiểu Mai tới đây!"
Sư Tử Hà Đông lớn tiếng gọi.
Một lúc sau, một bóng người từ bên ngoài bước đi.
Người này duyên dáng, eo thon, mặc một chiếc quần bò bó và một chiếc áo phông bó sát màu sáng, tóc dài xõa vai, vừa đi vừa uốn éo.
Nếu chỉ nhìn bóng lưng, không biết có bao nhiêu tên đàn ông phải chảy nước miếng.
Nhưng nếu nhìn chính diện, có khi sẽ nôn hết những thứ ăn vào ngày hôm đó ra mất.
Bởi vì người được gọi là Tiểu Mai này là một tên đàn ông.
Trang điểm đậm, tô son nhưng trên cằm lại có chút râu, ăn mặc như vậy nhìn vào ai mà chịu được.
Nhưng bản thân Tiểu Mai lại rất thích kiểu này, theo lời của hắn thì là "Tôi thích soi gương nhất. Mỗi lần soi gương, tôi đều thấy mình thật xinh đẹp".
"Nói tôi giống phụ nữ? Thật nực cười, phụ nữ làm sao có thể so sánh với tôi, có râu không?"
Câu này mỗi ngày Tiểu Mai phải nói ít nhất ba lần, trong thế giới của hắn, hắn là bông hoa rực rỡ nhất trên thế giới.
"Sư Gia, đột nhiên gọi em đến, có phải là nhớ em rồi không?"
Tiểu Mai cười nói, tuy giọng nói thô như đàn ông, nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng và thanh tú.
"Haha, nhớ em, tất nhiên là nhớ em rồi, lại đây nào, ôm ôm".
Sư Tử Hà Đông nhìn Tiểu Mai cười lớn, Tiểu Mai bước tới, ngồi trên đùi của Sư Tử Hà Đông, làm nũng nói: "Hừ, cái đồ không có lương tâm này, lâu vậy rồi mới nhớ người ta, em mặc kệ, hôm nay không đi đâu hết, em muốn ở bên cạnh anh cơ".
"Haha, được rồi, được rồi, nhưng Tiểu Mai, hôm nay không được rồi, vì nay anh muốn em giúp anh làm một việc. Sau khi xong việc, anh sẽ ở cùng em, được không?"
Sư Tử Hà Đông yêu chiều nói.
"Hừm, biết ngay anh tìm em nhất định là có việc mà chứ không phải nhớ em, đồ lừa đảo!"
Tiểu Mai gắt lên, hai má phồng lên cao, bày ra bộ dạng tức giận.
"Ây gu, anh thật sự không lừa em mà, em là người anh tin tưởng nhất, nên anh mới để em đi làm chuyện này, như này đi, đợi em làm xong chuyện rồi anh mua nhà cho em!"
Sư Tử Hà Đông nhanh chóng an ủi.