Sự việc tiến hành đến bước này, nếu Diệp Vĩnh Khang vẫn không nghĩ ra ai là hung thủ, vậy thì anh đừng có lăn lộn làm gì nữa.
Lúc đầu chỉ với ý nghĩ là muốn giúp Lý Thanh Từ, nhưng không ngờ rằng cuối cùng lại có một bất ngờ ngoài ý muốn, xoay tới xoay lui không ngờ lại ập lên đầu của Wilson.
Anh sớm đã nhìn ra thằng cha Wilson này đang nói dối, những động tác võ thuật trong phim điện ảnh của anh ta, từ rất nhiều chi tiết có thể thấy, rõ ràng là võ công được sử dụng để đánh giết trên chiến trường, làm gì có cái gọi là karate hay taekwondo gì chứ.
Hơn nữa tất cả mọi người trong sơn trang Ba Thục ngày hôm qua, người có thể hoàn thành chuỗi hành động này trong khoảng thời gian ngắn, ngoại trừ bản thân anh thì chỉ còn duy nhất mình Wilson thôi.
“Wilson?”
Đỗ Duy Minh thắc mắc: “Là ngôi sao điện ảnh nước ngoài đó sao? Là người đã tham gia buổi hòa nhạc ở Giang Bắc tối qua à?”
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Chính là thằng cha đó!”
Mọi người nhìn nhau, rõ ràng là không thể chấp nhận kết luận này, một siêu sao nổi tiếng thế giới làm sao có thể là hung thủ giết người được?
“Động cơ là gì?”
Đỗ Duy Minh nói: “Rất xin lỗi anh Diệp, không phải là chúng tôi không tin anh, mà là chúng tôi khi làm việc đều cần có chứng cứ, xin anh hiểu cho”.
Động cơ gây án?
Bốn từ này đã làm khó Diệp Vĩnh Khang rồi.
Mặc dù bây giờ tất cả mọi phán đoán đều đang chỉ vào Wilson, nhưng nói đến động cơ gây án, Diệp Vĩnh Khang không thể nào nghĩ ra được.
“Ông Quách, ông nghe rõ đây cho tôi, tôi không cần biết ông dùng cách gì, cố gắng giữ nhóm người Wilson lại cho tôi, không được phép để máy bay của họ cất cánh trước khi tôi báo tin cho ông… Thôi bỏ đi, ông không có năng lực ấy, trông chừng bọn họ cho kỹ là được rồi!”
Trước khi tìm ra sự thật, Diệp Vĩnh Khang không thể hành động hấp tấp, nhưng anh tuyệt đối không thể để máy bay của Wilson cất cánh được.
Vốn dĩ định để cho Quách Thụy Hoa tìm cách, nhưng chợt nhớ ra ông ta vẫn chưa có năng lực ngăn cản máy bay cất cánh.
Trong lúc bất lực, Diệp Vĩnh Khang đành phải nhắn cho Trịnh Thiên Khải một tin, nhờ ông ta đến Cục kiểm soát không lưu nói một tiếng, trì hoãn việc cất cánh của chiếc máy bay đó.
Trịnh Thiên Khải lập tức trả lời điện thoại, chậm rãi nói: “Anh là Hầu quân tướng, nhất định là có quyền này, cũng không có nghĩa vụ phải giải thích lý do”.
“Muốn trì hoãn máy bay cất cánh bao lâu cũng được, nhưng sau chuyện này, anh phải đồng ý với tôi một điều kiện”.
Á đù!
Trong lòng Diệp Vĩnh Khang chửi đổng một tiếng, cách một lớp màn hình mà Diệp Vĩnh Khang có thể cảm nhận được nụ cười ranh mãnh của con cáo già Trịnh Thiên Khải.
“Ông cũng biết thừa nước đục thả câu đấy nhỉ, được được được, đợi chuyện này xong xuôi rồi nói tiếp!”
Diệp Vĩnh Khang tức giận cúp máy, sau đó nói với Đỗ Duy Minh: “Bây giờ tôi cần tất cả những thông tin liên quan đến người đã mất, bất kỳ một chi tiết nào cũng không được bỏ qua!”
Lý Thanh Từ chỉ mất hai phút để mở dữ liệu trên màn hình.
Diệp Vĩnh Khang cầm máy tính xách tay lên, bắt đầu nghiên cứu kỹ thông tin của người đã mất.
Phải nói rằng đây thật sự là một người tốt, trong tư liệu đầy rẫy những việc thiện mà ông ta đã từng làm, sửa trường học, sửa đường, quyên góp cho người nghèo, sửa viện dưỡng lão, lập quỹ, vân vân.