Trở Về Bên Em

Chương 915: Chúng tôi đây kinh doanh chính quy




Lý Thanh Từ khẽ cau mày lắc đầu: "Không thể, định vị không sai, ngoại trừ sơn trang Ba Thục thì không có nơi nào khác để trốn".



"Thật là kỳ quái, lẽ nào kẻ sát nhân này thực sự vô hình?"



Tiêu Chấn gãi đầu bối rối.



"Anh Diệp, anh nghĩ lại đi, có chắc tối hôm qua anh không gặp người nào khả nghi nào không?"





Đỗ Duy Minh vẫn chưa từ bỏ, hỏi.



Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, lấy ra một điếu thuốc hút vài hơi.



Chuyện này rất kỳ lạ, dù có suy luận theo hướng nào đi chăng nữa thì kẻ sát nhân sau khi gây án nhất định sẽ rút về sơn trang Ba Thục.



Nhưng không ai trong số những người đến sơn trang Ba Thục đêm qua đủ điều kiện.



Bậc thầy bắn tỉa, huấn luyện đặc biệt, ai sẽ đáp ứng đủ yêu cầu này đây?



Ngoài các nhân viên của công ty xây dựng Huyền Trúc và một số đối tác đêm qua ........



Đệch!



Đột nhiên, sắc mặtDiệp Vĩnh Khang sa sầm lại!



Một hình bóng hiện ra trong tâm trí anh!



"Tránh sang một bên!"



Diệp Vĩnh Khang đẩy Tiêu Chấn ra, ba chân bốn cẳng vội vàng chạy lên lầu.



Mở cửa một phòng riêng sang trọng nhất sang ra, bởi vì chi phí ở đây rất cao, cho nên hôm nay phòng riêng này vẫn bị bỏ trống.



"Xin lỗi anh, anh có đặt chỗ trước không?"



Một người phục vụ vội vàng bước tới và lễ phép nói.



Diệp Vĩnh Khang chỉ vào cửa phòng riêng hỏi: "Gọi ngay bảo vệ hôm qua túc trực ở đây đến!"



Người phục vụ bị sốc và mỉm cười lịch sự: "Xin lỗi, thưa anh, nếu anh muốn dùng bữa..."



"Đệch, bảo cậu đi thì cậu cứ đi đi!"



Tiêu Chấn đột nhiên xông tới, từ trong tay lấy ra một tờ giấy chứng nhận lắc lắc, tức giận nói: "Còn lộn xộn nữa cẩn thận tôi phạt cậu tội cản trở người thi hành công vụ đó!"



Người phục vụ nhìn vào giấy chứng nhận và vội vàng hét vài câu vào máy bộ đàm.



Một lúc sau, một người đàn ông trung niên trong bộ vest chỉnh tề bước tới cùng với hai nhân viên bảo vệ.



"Xin chào, xin chào, tôi là quản lý ở đây. Tôi có thể hỏi có chuyện gì không, chúng tôi đây kinh doanh chính quy".



Người quản lý cười nói.



Diệp Vĩnh Khang nhìn hai nhân viên bảo vệ bên cạnh nói: "Hai người hôm qua canh ở cửa phòng riêng này?"



Sau khi được sự đồng ý của quản lý, hai bảo vệ đáp: "Đúng thế".



Diệp Vĩnh Khang gật đầu: "Hai người còn nhớ ngày hôm qua Wilson từ đây đi vào phòng tắm không?"



Một bên bảo vệ gật đầu: "Nhớ, lúc đó tôi đi cùng anh ta".



Diệp Vĩnh Khang cau mày trầm ngâm một hồi, sau đó bước nhanh đi vào phòng tắm, nhìn chằm chằm vào cửa sổ bên cạnh nhìn một hồi, sau đó hỏi: "Cậu còn nhớ hắn từ lúc vào đến lúc đi ra mất bao lâu không?"



Bảo vệ suy nghĩ một hồi rồi vò đầu bứt tai: “Khá lâu đấy, khoảng chừng mười lăm phút…”



"Đệch, đúng là hắn rồi!"

Bảo vệ chưa kịp nói xong, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên chửi ầm lên, sau đó lấy điện thoại ra nhanh chóng gọi cho Quách Thụy Hoa: "Máy bay của đám Wilson cất cánh chưa!"