Bước ra khỏi trang viên nhà họ Sở, lúc này bên ngoài trời đã sáng, ánh mặt trời hơi chói mắt.
“Phi Yến, chuyện của ông nội cô, tôi chỉ có thể nói xin lỗi”.
Diệp Vĩnh Khang thở dài một hơi, nhìn dáng vẻ này của Sở Phi Yến, trong lòng anh cảm thấy vô cùng áy náy.
“Tiếp theo cô định làm gì? Chỉ cần tôi có thể lo liệu được thì nhất định sẽ dốc hết sức mình”.
Diệp Vĩnh Khang lên tiếng nói, mặc dù anh đã giúp Sở Phi Yến trả mối thù lớn, thế nhưng điều đó vẫn chưa thể khiến cho anh cảm thấy hai người đã trả hết nợ cho nhau.
Bởi vì nếu không phải lúc đầu anh mang mật trăn mào gà đi thì nhà họ Sở cũng sẽ không gặp phải biến cố như vậy.
“Anh Diệp, tôi không trách anh, mật trăn đó vốn là do anh giành được, anh không có nghĩa vụ phải tặng nó cho tôi”.
Sở Phi Yến khẽ thở dài, cảm xúc ngược lại rõ ràng rất bình tĩnh.
Mấy ngày này tinh thần của cô ấy đã trải qua sự giày vò giống như địa ngục, lúc này thậm chí ngay cả sức lực đau lòng buồn bã cô ấy cũng chẳng có nữa.
“Tiếp theo tôi dự định đến một nơi xa lạ sống một khoảng thời gian, để cho bản thân được thư giãn một chút, nếu không tôi thật sự không biết nên đối diện với những sự thật này như thế nào”.
Mặc dù giọng nói của Sở Phi Yến rất bình tĩnh, thế nhưng vẫn lộ ra nỗi thống khổ và bất lực vô tận, khiến người ta nghe mà lo lắng.
“Phi Yến, nếu như cô không chê thì theo tôi tới An Dương sống một khoảng thời gian đi!”
“Cô vừa mới trải qua những chuyện này, bất luận là tinh thần hay là cơ thể thì cũng đều cần bình phục, nếu không với dáng vẻ này của cô, tôi thật sự không yên tâm chút nào”.
Phương Nhất Minh không nhịn được mà lên tiếng.
Diệp Vĩnh Khang cũng gật đầu nói: “Ừ, đây cũng là cách hay, thế này đi, Nhất Minh, anh đừng trở về Giang Bắc làm gì vội, công việc của anh cứ cử người tới xử lý là được”.
“Tôi giao Phi Yến lại cho anh, khoảng thời gian này phải chăm sóc cô ấy cho tốt, có chuyện gì thì phải lập tức liên lạc với tôi”.
Phương Nhất Minh vội vàng nói: “Yên tâm đi anh Diệp, tôi nhất định sẽ đối đãi với Phi Yến như em gái ruột!”
“Ừ, thế thì tốt, được rồi, cứ tạm thời như vậy đã nhé, mấy người đến An Dương thì nhắn tin cho tôi”.
Diệp Vĩnh Khang hít sâu vào một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, vốn dĩ muốn an ủi Sở Phi Yến mấy câu, thế nhưng lại chẳng biết nên nói gì.
Đối diện với tình cảnh như vậy, có nói nhiều bao nhiêu cũng chỉ là phí lời, vậy nên cuối cùng Diệp Vĩnh Khang chỉ nở một nụ cười với Sở Phi Yến rồi quay người lên xe rời đi.
Cả đoạn đường tâm trạng của Diệp Vĩnh Khang đều rất bức bối, mặc dù Sở Phi Yến không hề trách móc anh, nhưng chuyện này từ đầu tới cuối đều có quan hệ vô cùng mật thiết với anh.
Nghĩ tới chuyện Sở Phi Yến vốn là một cô chủ nhà giàu vô lo vô nghĩ, tâm địa lương thiện, bây giờ lại đi tới bước đường này, trong lòng Diệp Vĩnh Khang cảm thấy quá đỗi buồn phiền.
Sau khi trở về Giang Bắc, Diệp Vĩnh Khang đi thẳng tới nơi ở của Tần Minh.