Trở Về Bên Em

Chương 714: “Tôi muốn thương lượng một vụ làm ăn với cô”.  




Lúc Tần Minh nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang rút ra một gốc Thiên Trúc Lan từ trong ngực thì không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên với Diệp Vĩnh Khang, sau đó kinh ngạc thốt lên: “Anh Diệp, tôi thật sự không có cách nào tưởng tượng được thế giới này còn có chuyện gì mà anh không làm được, xem ra ban đầu tôi tìm anh để đòi chút nhân tình là lựa chọn đúng đắn”.



Lúc này, địa vị của Diệp Vĩnh Khang trong lòng Tần Minh đã tăng thêm không chỉ một bậc.





Bất luận là mật trăn mào gà hay Thiên Trúc Lan cũng đều là những thứ rất hiếm gặp trong thế gian, thế nhưng lần nào Diệp Vĩnh Khang cũng đều có thể hoàn thành mọi việc một cách hoàn mỹ, chuyện này không khỏi khiến người ta cảm thấy kính phục từ tận trong thâm tâm!



“Kể từ lúc này trở đi, tôi đã nợ anh hai ân huệ rồi”.



Diệp Vĩnh Khang nhìn Trần Tiểu Tuý nằm trên giường đá cẩm thạch, vẫn đang chìm trong trạng thái hôn mê rồi mỉm cười.



Tần Minh mỉm cười nhún vai, sau đó lập tức bắc lò để nấu thuốc.



Tình trạng của Trần Tiểu Tuý mặc dù tốt hơn tình trạng của Hạ Huyền Trúc khi trước một chút, thế nhưng quá trình giải độc lại rắc rối hơn nhiều.



Chỉ riêng quá trình nấu thuốc, Tần Minh đã dùng hết bốn, năm tiếng đồng hồ, tiếp đó dùng kim châm huyệt lại mất thêm hơn một tiếng nữa, lúc này Trần Tiểu Tuý mới từ từ tỉnh lại.



Khi cô ấy vừa nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang, biểu cảm lập tức trở nên lo lắng, vội vàng nói: “Anh Diệp, có người muốn đối phó với anh, trong tay người đó có một con rắn độc, tôi…”



Nói được một nửa, Trần Tiểu Tuý mới phát hiện ra có gì đó không đúng lắm, nhìn xung quanh một lượt rồi hoài nghi hỏi: “Đây là nơi nào?”



Tần Minh đứng bên cạnh mỉm cười giải thích: “Cô Trần, chào cô, tôi là Tần Minh của bệnh viện số hai thành phố, khi trước cô bị trúng độc, giờ đã không sao rồi, cô phải cảm ơn anh Diệp thật tử tế, nếu như không có anh đây thì dù Hoa Đà có tới cũng chỉ là vô dụng”.



Diệp Vĩnh Khang cũng nhìn Trần Tiểu Tuý rồi dịu dàng cười nói: “Yên tâm đi, không sao nữa, người đó đã chết rồi”.



Sau khi rời khỏi nhà Tần Minh, Diệp Vĩnh Khang lái xe, Trần Tiểu Tuý ngồi trên ghế lái phụ, cũng không biết trong lòng hai người đang nghĩ những chuyện gì, chẳng ai lên tiếng nói chuyện, bầu không khí trong xe rõ ràng vô cùng ngột ngạt.



Chẳng mấy chốc đã tới trước cổng khu dân cư nơi Trần Tiểu Tuý sống, Trần Tiểu Tuý chậm rãi cởi dây an toàn, nghiến răng lấy hết dũng khí nói: “Anh Diệp, xin lỗi anh, em lại gây thêm phiền phức cho anh rồi”.



“Có điều em thật sự không hề cố ý, xin anh đừng nổi giận với em, em thực sự đã nỗ lực để giữ khoảng cách với anh, thế nhưng vẫn mang tới rắc rối cho anh”.



“Nhưng anh yên tâm, em đã nghĩ kỹ rồi, ngày mai em sẽ rời khỏi Giang Bắc, cách anh xa thật xa và sẽ không quấy rầy hay mang tới phiền phức cho anh thêm nữa, em chỉ mong anh đừng nổi giận với em, em thật sự không hề cố ý”.



Trần Tiểu Tuý rưng rưng nước mắt, trên mặt ngập tràn vẻ áy náy.



Nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Tiểu Tuý, Diệp Vĩnh Khang cảm thấy trái tim mình khó chịu giống như bị kim đâm vào.



“Tôi muốn thương lượng một vụ làm ăn với cô”.



Diệp Vĩnh Khang đột nhiên mỉm cười nói với Trần Tiểu Tuý: “Khu sản nghiệp sắp khai trương rồi, những nhà kinh doanh tới ở đến từ đủ mọi ngành nghề”.



“Hiện giờ lại thiếu mất một nhà kinh doanh châu báu cao cấp, cả Giang Bắc cũng chỉ cô mới có tư cách này thôi”.

“Vậy nên tôi đã để trống ra ba mặt tiền có vị trí tốt nhất, giờ tôi thành tâm mời cô gia nhập”.