Trở Về Bên Em

Chương 712: “Cảm ơn cô Sở!”  




Một người sứ thần của Vua Đông Hải xách theo thanh dao chảy máu ướt đẫm, chỉ vào Lưu Minh Diễm đang ôm đứa con trai ngốc nghếch của mình khóc lóc.



Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tôi nói lại lần nữa, tôi không biết Vua Đông Hải gì hết, đây là chuyện của tôi, nếu ai còn dám tự tiện nhúng tay vào thì đừng trách tôi không khách khí!”





Vừa nói, Diệp Vĩnh Khang vừa lướt nhanh như chớp đến chỗ Lưu Minh Diễm, tóm lấy gáy bà ta rồi ném mạnh.



Lưu Minh Diễm hét lên chói tai, cơ thể bị ném ra xa bảy tám mét.



Lúc sắp rơi xuống đất, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nâng một chân lên, đá thẳng vào lưng Lưu Minh Diễm một cú thật mạnh!



Ầm!



Lưu Minh Diễm rên rỉ, cơ thể rơi rầm xuống đất, cú đá này của Diệp Vĩnh Khang khiến cả người bà ta đập thẳng lên sàn, trong nháy mắt đã nát như bùn!



“Phi Yến, hả giận chưa?”



Diệp Vĩnh Khang dịu dàng hỏi Sở Phi Yến, cũng vừa vô tình vừa cố ý liếc mắt xuống đám người dưới sân khấu.



Ánh mắt này khiến đám người bên dưới sợ chết khiếp, mặc dù bọn họ không trực tiếp tham gia vào việc tạo phản của Lưu Minh Diễm.



Nhưng hôm nay bọn họ đến tham gia đám cưới này, đã nói lên lập trường của bọn họ là đứng về phía Lưu Minh Diễm.



Bây giờ tính mạng bọn họ vẫn như chỉ mành treo chuông, là sống hay chết, chỉ được quyết định bởi một câu nói của Sở Phi Yến, thậm chí chỉ bằng một ánh mắt!



Sở Phi Yến nhìn chằm chằm đám người này không chớp mắt mấy giây.



Mấy giây này đối với bọn họ mà nói lại dài như cả một thế kỷ đằng đẵng.



“Thả bọn họ đi đi, không liên quan đến bọn họ”.



Cuối cùng, Sở Phi Yến vẫn là người mềm lòng, không bị thù hận che mờ lý trí.



Dù những người này ủng hộ Lưu Minh Diễm nhưng theo lợi bỏ hại vốn là bản năng của loài người, Sở Phi Yến không trách bọn họ.



“Cảm ơn cô Sở!”



Đám người bên dưới nghe nói thế thì cảm kích suýt bật khóc, nhanh chân chạy ngay về phía cửa.



“Khoan đã!”



Phương Nhất Minh đột nhiên quát lớn: “Nghe cho rõ đây, hôm nay chuyện ở đây, nếu ai dám nói ra bên ngoài nửa câu thì hậu quả tự mình gánh chịu, cút đi!”