Trở Về Bên Em

Chương 693: Con không đợi được nữa rồi!”  




Người phụ nữ lạnh lùng hừ một tiếng: “Coi như nó biết điều, thông báo xuống dưới, hôn lễ lập tức bắt đầu!”



“Vâng, thưa bà chủ!”



Đại sảnh của trang viên lúc này đã khách quý chật nhật, gần như một nữa giới thượng lưu ở Đông Hải đều đã tụ tập ở đây.





Những người này chọn đại một chỗ ngồi xuống, ở Đông Hải bọn họ tuyệt đối là những nhân vật có tiếng.



Lưu Minh Diễm mặc một bộ lễ phục, được mấy chục hộ vệ bao quanh bước lên sân khấu, tất cả mọi người lập tức đứng dậy, lần lượt chào hỏi và gửi quà của mình cho bà ta.



“Nhà họ Triệu ở Đông Hải gửi tặng một viên ngọc bích Đế Vương, chúc cho bà chủ Lưu phúc thọ an khang!”



“Tập đoàn Phương Nguyên ở Đông Hải gửi tặng một cặp dạ minh châu cực phẩm, chúc cho bà chủ Lưu phúc thọ an khang!”



“Tập đoàn Đại Sách ở Đông Hải gửi tặng một cặp kim kỳ lân, chúc cho bà chủ Lưu phúc thọ an khang!”



Lễ phẫm gửi tặng của tất cả mọi người đều vô cùng quý giá, Lưu Minh Diễm cũng hài lòng gật đầu.



Thực ra những người có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra được, những món quà quý giá được gửi tặng ngày hôm nay chỉ là phụ thôi, điểm mấu chốt nằm trong lời chúc phúc của họ.



Hôm nay rõ ràng là ngày thành hôn trọng đại của con gái nhà họ Sở, nhưng lời chúc mừng của mọi người đều là dành cho ‘bà chủ Lưu’.



Rõ ràng họ đang dùng cách này để chứng minh rằng họ thừa nhận việc Lưu Minh Diễm thế chỗ nhà họ Sở.



Từ sau cái chết của ông cụ nhà họ Sở, Lưu Minh Diễm đột nhiên tạo phản, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày đã hoàn toàn khống chế được toàn bộ nhà họ Sở.



Hơn nữa trong quá trình này còn để lộ ra những thủ đoạn cay độc và tàn ác. Giới thượng lưu ở Đông Hải này cũng không phải kẻ ngốc, biết rằng đây là thời điểm tốt nhất để nịnh bợ Lưu Minh Diễm.



Và họ cũng hiểu rất rõ ý nghĩa của hôn lễ ngày hôm nay, vì vậy mới có những lời chúc mừng trước đó.



“Cảm ơn lời chúc của các vị, bắt đầu từ hôm nay, những người ngồi ở đây đều là bạn của Lưu Minh Diễm tôi, sau này có chuyện gì thì cứ thoải mái chào hỏi!”



Lưu Minh Diễm đứng trên bục phát biểu đáp lại, ngay lập tức một tràng pháo tay tán thưởng vang lên. Sở dĩ hôm nay họ tốn nhiều công sức như vậy chính là vì lời này của Lưu Minh Diễm.



“Mẹ, đừng nói nữa, mau bắt đầu đi, con không đợi được nữa rồi!”



Lúc này, một người đàn ông chột một mắt, què một chân, chiều cao không quá một mét rưỡi, cười ngốc nghếch bước lên sân khấu.



“Ôi, con trai yêu quý của mẹ, con đi chậm thôi, đừng để bị ngã”.



Lưu Minh Diễm lo lắng vội vàng chạy về phía trước đỡ con trai ngốc của mình.



Đứa con trai ngốc này là con riêng bên ngoài của Lưu Minh Diễm, cũng mới lộ mặt mấy ngày trước. Bà ta cưng đứa con trai này thì thôi rồi, dường như chuyện gì cũng chiều theo ý hắn.

Ngay cả do hôn lễ này cũng do đứa con trai của bà ta đã thèm khát Sở Phi Yến lâu rồi, nếu không phải vậy thì Lưu Minh Diễm đã định nhổ cỏ tận gốc.