“Mẹ, con muốn cô dâu!”
Con trai ngốc nắm lấy cánh tay của Lưu Minh Diễm, khóc lóc làm loạn.
“Được rồi, được rồi, hôn lễ lập tức bắt đầu!”
Lưu Minh Diễm vuốt ve đứa con trai ngốc của mình một cách trìu mến, sau đó vội vàng tuyên bố bắt đầu hôn lễ.
Sau một bản nhạc du dương, Sở Phi Yến cùng với hai phù râu chậm rãi bước lên sân khấu từ phía sau tấm rèm.
Trong phút chốc, toàn hội trường im lặng như tờ, tất cả mọi người đều bị hớp hồn bởi sắc đẹp của Sở Phi Yến.
Một chiếc váy kim sa lấp lánh, chiếc vương miện công chúa bằng pha lê tinh xảo, trang điểm nhẹ nhàng nhưng gương mặt sắc nét, không thể chê vào đâu được, đây rõ ràng là một nàng tiên giáng trần.
Chỉ có một khuyết điểm duy nhất là đôi mắt đờ đẫn và gương mặt băng giá.
Tuy nhiên ai cũng có thể hiểu được, dù sao đổi lại là bất kỳ cô gái nào, nếu như phải lấy một tên ngốc vừa mù vừa què thì làm sao cảm thấy vui vẻ được.
“Phi Yến!”
Tên ngốc khập khiễng đi tới, nhếch mép cười nói: “Phi Yến, hôm nay em đẹp quá, cho anh hôn một cái”.
Tên ngốc vừa nói vừa chu cái miệng đầy nước bọt của mình về phía môi của Sở Phi Yến.
Sở Phi Yến theo bản năng né về phía sau một chút, khiến cho tên ngốc hôn vào không khí.
Bốp!
Lúc này, một phù dâu bên cạnh Sở Phi Yến bất ngờ tát vào mặt cô ấy, tức giận nói: “Cô tránh cái gì, để chồng hôn một cái không phải là chuyện rất bình thường sao? Quỳ xuống, dập đầu xin lỗi với chồng ngay!”
Cảnh tượng này khiến toàn bộ hội trường lặng đi trong giây lát.
Phù dâu tát cô dâu trong đám cưới, chuyện này cũng quá…
Nhưng không ai phát ra tiếng động gì, bởi vì những người ngồi ở đây đều không phải kẻ ngốc, biết rằng phù dâu có thể to gan lớn mật như vậy, phía sau nhất định là do Lưu Minh Diễm âm thầm cho phép hoặc là trực tiếp xúi giục.
“Bảo cô quỳ xuống dập đầu!”
Phù dâu thấy Sở Phi Yến không nhúc nhích lại tát mạnh vào mặt cô ấy thêm một cái.
Hai má Sở Phi Yến sưng tấy, đỏ bừng lên, khóe miệng rơm rớm máu, nhưng vẫn không nhân nhượng, nở nụ cười giễu cợt, lạnh lùng cười nói: “Tiếp tục đánh đi, tốt nhất là đánh chết tôi luôn đi”.
“Cô…”
Phù dâu giận run lên, đang định đánh tiếp, Lưu Minh Diễm ở bên cạnh đột nhiên nhẹ giọng nói: “Được rồi, con nhỏ này cứng đầu lắm, các cô có đánh cũng không lay chuyển được nó đâu”.
Trong khi nói chuyện, Lưu Minh Diễm nhẹ nhàng hất tay lên.
Một đám vệ sĩ mặc đồ đen lập tức áp giải bày tám người bị bị bắt ra khỏi hậu đài, cưỡng ép bắt họ quỳ trên bục.
“Chú ba, thím…”
Khi Sở Phi Yến nhìn thấy những người này, cảm xúc trở nên mất kiểm soát.
Khi Lưu Minh Diễm tạo phản, không phải toàn bộ người nhà họ Sở đều khuất phục, vẫn có một bộ phận kiên quyết chiến đấu với Lưu Minh Diễm đến cùng.
Những người quỳ trên bục lúc này chính là những người đã sát cánh với cô ấy từ đầu tới cuối.
“Lưu Minh Diễm, tôi đã thỏa hiệp đồng ý kết hôn rồi, bà còn muốn gì nữa!”
Sở Phi Yến hét vào mặt Lưu Minh Diễm.
Lưu Minh Diễm cười khẩy một cái, hất một tay lên.
Soạt!
Những kẻ mặc đồ đen đột nhiên rút dao dài ra, trước mặt hàng trăm quan khách, chặt đứt đầu của chú ba và thím ba của Sở Phi Yến…