Nhưng cho dù như vậy, Diệp Vĩnh Khang cũng không mất đi lý trí, bình tĩnh nói: “Tôi và anh quen nhau chưa được hai ngày, anh cho rằng vì tôi mà đắc tội với nhà họ Sở có đáng không?”
Phương Nhất Minh nói: “Anh Diệp, vậy tôi nói thẳng luôn, tôi không muốn nói mấy lời kiểu vừa gặp đã thân hay nghĩa khí anh hùng gì đó, nói trắng ra, chúng ta vẫn chưa đến cái bước đó”.
“Tôi làm vậy vì tôi luôn cảm thấy anh Diệp không phải một người bình thường, so với việc gây hấn với nhà họ Sở, tôi càng muốn kéo gần khoảng cách với anh thêm một chút, được kết bạn với anh. Tôi nghĩ, lựa chọn này của mình là đúng đắn”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Tôi đã kết bạn với anh rồi, nhưng người thì không cần gọi tới nữa, còn nữa, tôi có thể nói với anh một cách chắc chắn rằng, lựa chọn hôm nay của anh là hoàn toàn đúng đắn!”
Diệp Vĩnh Khang thực sự có ấn tượng rất tốt về Phương Nhất Minh, khi ở bên cạnh anh ta luôn có cảm giác rất thân thiết.
Loại thân thiết này thậm chí Lưu Đại Hải và Đường Văn Nguyên cũng không thể so sánh được.
Mặc dù Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải tuyệt đối trung thành với Diệp Vĩnh Khang, nhưng khi gặp mặt luôn có cảm giác không bình đẳng, Diệp Vĩnh Khang chỉ con bọn họ là hai tên đàn em trung thành mà thôi.
Phương Nhất Minh thì lại khác, anh ta nói chuyện làm việc không tự ti, không hống hách, rất lịch sự mà không hề có chút tâng bốc hay xu nịnh vào.
Hơn nữa người này ngầm mà không lộ, tỏ ra rất khiêm tốn với người khác, thông minh và táo bạo, cách nói chuyện và làm việc không hề vòng vo, Diệp Vĩnh Khang đối với anh ta giống như một người bạn hơn.
“Anh Diệp, chuyện này tôi nghĩ tốt hơn nên gọi vài người đến. Vừa nãy tôi nghe ngóng được từ chỗ bạn, mấy năm nay Lưu Minh Diễm giấu nghề ẩn mình, đã tích lũy được không ít sức lực”.
“Hơn nữa nhà họ Lưu của bà ta có rất nhiều cao thủ, bên cạnh còn có một vị cao thủ có biệt danh là đạo sĩ Tuyệt Mệnh. Chuyện này thật sự không thể xem nhẹ được đâu”.
Phương Nhất Minh nghiêm mặt nhắc nhở.
Tuy nhiên Diệp Vĩnh Khang vẫn nhẹ nhàng lắc đầu, thản nhiên phun ra hai từ: “Không cần”.
“Nhưng mà…”
Phương Nhất Minh mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn đè nén những lời định nói.
Lúc này, trang viên nhà họ Sở.
Các loại ô tô sang đỗ ở cửa, toàn bộ trang viên được giăng đèn kết hoa với màu chủ đạo là màu đỏ tươi, cách bài trí rất chanh xả và vui mắt.
“Bà chủ, khách quý đã tới đủ, hôn lễ có thể bắt đầu rồi”.
Trong phòng chờ ở sau lễ đường, một người đàn ông mặc vest đang kính cẩn nói với một người phụ nữ trung niên ăn mặc rất quý phái.
Thân hình của người phụ nữ hơi mập với khuôn mặt to tròn, bà ta ngồi tựa đầu vào ghế, đằng sau có hai cô hầu gái đang nhẹ nhàng xoa bóp vai cho bà ta.
“Con nhỏ đó sao rồi?”
Bà chủ khẽ nheo mắt, uể oải nói.
Người đàn ông cung kính nói: “Thưa bà chủ, cô Sở rất yên tĩnh, cũng rất nghe lời, đã mặc xong lễ phục rồi”.