Suy tư một hồi, Xà Vương hình như lại nghĩ tới cái gì, lấy điện thoại di động ra gửi đi một tin nhắn, sau đó một mình ngồi ở trên sô pha cười ha hả.
"Thật không biết Diệp Vĩnh Khang sẽ biểu hiện ra phản ứng đau đớn nào khi nhìn thấy tình nhân, con gái và vợ của mình đồng thời bị tra tấn đến chết trước mặt nhỉ".
"Chắc hẳn hắn sẽ như đứt từng khúc ruột, phát ra tiếng gầm bi ai và đẹp nhất trên thế giới này!"
Xà Vương không thể chờ đợi những gì xảy ra tiếp theo.
Lúc này, trên đường cái của Giang Bắc, một chiếc POLO nhỏ đang chạy nhanh như chớp, Diệp Vĩnh Khang đạp chân ga tới mức max, khuôn mặt căng thẳng, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh!
Bang!
Trước cửa nhà của Trần Tiểu Túy, Diệp Vĩnh Khang tung một cú đá mạnh, đá cửa chống trộm và khung cửa thành vỡ tan thành nhiều mảnh.
"À, được đấy, đến sớm hơn tôi dự kiến mười phút. Có vẻ như người phụ nữ này có một vị trí rất quan trọng trong trái tim anh".
Xà Vương ngồi nghiêng trên ghế sô pha, khóe miệng nhếch lên một vòng cung hứng thú.
Diệp Vĩnh Khang nhìn quanh phòng, nhưng không thấy bóng dáng của Trần Tiểu Túy đâu.
"Người đâu!"
Diệp Vĩnh Khang trầm giọng nói, trước tiên phải tìm được Trần Tiểu Túy đã.
Xà Vương haha cười nói: "Đừng lo, người phụ nữ của anh không sao, nhưng sàn nhà quá lạnh, nên tôi mang cô ấy vào phòng ngủ nghỉ ngơi rồi".
"Anh tên là Diệp Vĩnh Khang đúng không? Xem ra anh khá là si tình đấy. Giết anh quả thực không nỡ".
Diệp Vĩnh Khang không thèm để ý, đi thẳng vào phòng ngủ.
Xà Vương cười lạnh, nhưng cũng không ngăn cản.
Diệp Vĩnh Khang bước vào phòng ngủ, thân thể đẹp như ngọc của Trần Tiểu Túy, nằm yên lặng trên chiếc giường mềm mại màu hồng.
"Trần Tiểu Túy!"
Diệp Vĩnh Khang vội vàng bước tới, bắt mạch Trần Tiểu Túy, sắc mặt đột nhiên tái nhợt!
Trần Tiểu Túy không có mạch!
Nhưng cơ thể của cô ấy duy trì ở một mức nhiệt độ rất kỳ lạ, làn da của cô ấy cũng rất hồng hào, không giống như đã chết.
"Đừng lo, cô ta chỉ đang giả chết thôi".
Lúc này, Xà Vương bất ngờ xuất hiện sau lưng anh.
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên quay đầu lại, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo: "Cô đã làm gì cô ấy!"
Xà Vương tinh ranh đáp: "Đừng lo, cô ta chỉ bị bé cưng của tôi cắn thôi".
"Nhưng mà, người phụ nữ của anh hóa ra lại là Huyền độc thể, cho nên mới ở trong trạng thái giả chết".
Diệp Vĩnh Khang kìm nén lửa giận trong lòng, tiếp tục trầm giọng nói: "Bây giờ phải thế nào cô mới khiến cho cô ấy tỉnh lại!"
Xà Vương cười: "Tôi chỉ muốn lát nữa anh diễn cho tôi xem một vở bi kịch thôi. Về phần làm sao để cô ta tỉnh lại, tôi xin lỗi, e là trên đời này không ai có thể làm được".
Vù--
Khả năng chịu đựng của Diệp Vĩnh Khang đã đến cực hạn, cả người anh đột nhiên lao ra, đấm về phía vai đối phương.