Nhưng cô ấy lại không nói không rằng bỏ ra một số tiền lớn mua một mảnh đất cạnh khu sản nghiệp với giá cao để quy hoạch thành khu dân cư thương mại và giữ giá nhà đất ở mức thấp.
Duy nhất một hành động này của Trần Tiểu Túy ước tính thiệt hại lên đến hơn 300 triệu nhân dân tệ.
Chỉ có một lý do duy nhất để cô ấy làm như vậy, đó là tăng sự nổi tiếng của khu sản nghiệp.
Có thể nói, hành động này của Trần Tiểu Túy hiệu quả không kém gì các quảng cáo truyền thông mới.
Nhưng sau khi làm xong tất cả những điều đó, cô ấy lại chọn cách im lặng rời đi, thậm chí từ chối một cách lịch sự tư cách để gia nhập vào khu sản nghiệp.
Cô ấy chỉ không muốn thêm gánh nặng tâm lý cho Diệp Vĩnh Khang.
Em không thể có được anh, nhưng điều đó không ngăn cản em làm tất cả những gì có thể cho anh, bởi vì em thích anh.
Diệp Vĩnh Khang nhìn ba chữ Trần Tiểu Túy trong danh bạ điện thoại, hạ quyết tâm mấy lần, muốn gửi tin nhắn cho đối phương, nhưng cuối cùng lại không có dũng khí.
Anh biết biện pháp bảo vệ tốt nhất cho Trần Tiểu Túy lúc này chính là giữ khoảng cách với cô ấy càng nhiều càng tốt, tốt nhất là khiến cô ấy hận mình, chán ghét mình.
Bằng cách này, cô ấy sẽ không lao tâm khổ tứ cho mình nữa, cũng sẽ không buồn nữa.
"Trần Tiểu Túy ơi là Trần Tiểu Túy, em thiếu gì đàn ông theo đuổi, sao lại đi thích tôi chứ!"
Diệp Vĩnh Khang thở dài lẩm bẩm, đang định quay về phòng, đột nhiên vang lên tiếng thông báo của điện thoại.
Mở ra xem, hóa ra đó là video call của Trần Tiểu Túy.
Nhìn đến ba chữ Trần Tiểu Túy, Diệp Vĩnh Khang cảm thấy có chút luống cuống, tự hỏi nên nhận hay không nên đây?
Cô ấy đột nhiên gọi video call cho mình giữa đêm, hẳn là có chuyện rất quan trọng!
Diệp Vĩnh Khang hít một hơi thật sâu, điều chỉnh cảm xúc bày ra vẻ mặt lãnh đạm nhất có thể, sau đó ấn nút nhận, lạnh lùng nói: "Có chuyện gì …"
Nhưng mà, khi anh vừa thốt ra ba chữ này liền nhìn thấy cảnh tượng trên màn hình, vẻ mặt anh chợt biến sắc!
Trên màn hình, Trần Tiểu Túy không mảnh vải che thân, trần truồng nằm trên sàn.
Mặc dù nước da của cô ấy rất hồng hào nhưng cô ấy dường như không có dấu hiệu của nhịp thở và nhịp tim.
Trên cánh tay trái của cô ấy, có thể nhìn thấy rõ ràng, có hai lỗ nhỏ màu đỏ tía.
Bên cạnh cánh tay, có một cái xác rắn độc mềm nhũn màu trắng xám!
"Trần Tiểu Túy!"
Diệp Vĩnh Khang hét lên một tiếng, toàn thân bắt đầu run lên.
Đúng lúc này, trên màn hình đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt phụ nữ.
Khuôn mặt này quả thực rất xinh đẹp, nhưng lại đầy vẻ kỳ quái: "Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy người thật, nhưng tôi rất hài lòng với biểu hiện hiện tại của anh, điều này cho thấy anh quan tâm đến người phụ nữ này".
"Yên tâm đi, tôi sẽ giúp anh chăm sóc người phụ nữ của anh, nhưng tốt hơn là anh nên tới đây trong vòng 20 phút. Hẹn gặp lại".
Xà Vương nói xong liền tắt video call, khóe miệng nở nụ cười đặc biệt hưng phấn.
Với cô ta, giết người là một hành động mang tính nghệ thuật.
Đặc biệt là đối phương trước khi chết, chịu đựng dày vò tinh thần, trong mắt Xà Vương, quả là sự tận hưởng tuyệt vời nhất trên đời.
Điều cô ta lo lắng nhất vừa rồi là đối phương không có phản ứng gì sau khi video call được kết nối, nếu như vậy thì trò chơi sẽ chẳng còn vui vẻ mấy.