Xà Vương cười nhạt, nhẹ nhàng nhấc tay phải lên, khi nắm đấm đối phương chạm vào tay cô ta, cánh tay của cô ta đột nhiên trượt xuống, sau đó quấn lấy cánh tay đối phương như một con rắn độc mềm mại.
Xà Vương không định giết Diệp Vĩnh Khang vào lúc này, cô ta phải đợi vợ và con gái của Diệp Vĩnh Khang đến, rồi mới từ từ chơi với họ.
Vì vậy, hành động của cô ta chỉ là muốn ngăn Diệp Vĩnh Khang lại thôi.
Chiêu rắn cuốn tay của cô ta tưởng chừng như đơn giản nhưng lại vô cùng tinh tế, một khi bị cô ta cuốn lấy thì ngay cả Long Vương hung hãn nhất trong mười hai Cầm Tinh Vương của họ cũng phải tốn sức đấy.
Khi cánh tay mềm mại của cô ta đã quấn lấy cánh tay của đối phương như một con rắn, Xà Vương tiện tay kéo về phía sau một cái.
Nhưng vào lúc này, sắc mặt của Xà Vương đột nhiên thay đổi!
Bởi vì cô ta đột nhiên phát hiện ra cánh tay của đối phương khỏe như gậy bóng chày làm bằng thép không gỉ vậy!
Lực kéo của chiêu rắn cuốn tay này phải đến mấy trăm cân ấy chứ, nhưng khi quấn quanh tay anh lại giống như quấn quanh một cột bê tông vững chắc vậy!
Sau khi kéo lại, trong chốc lát, liền cảm thấy thực lực của mình so với đối thủ chẳng khác gì con muỗi đậu trên một bức tường đá cứng vậy!
Bang!
Nắm đấm của Diệp Vĩnh Khang đập vào vai Xà Vương.
Xà Vương chỉ cảm thấy như bị đạn đại bác bắn trúng, toàn thân bay ngược về phía sau trong phút chốc.
Tuy nhiên, thân pháp của Diệp Vĩnh Khang vẫn không dừng lại, sau khi ra đòn thành công, ngón chân anh trên mặt đất di chuyển thêm một chút, cả người tiếp tục bắn về phía trước một cách mãnh liệt!
Xà Vương nhìn thấy cảnh tượng này giữa không trung, trong mắt lóe lên một tia vui mừng.
Mặc dù sức mạnh của đối thủ vượt xa sức tưởng tượng của cô ta, nếu đánh nhau nghiêm túc, cô ta sẽ không bao giờ có một chút cơ hội chiến thắng.
Nhưng đối phương lại tiếp tục đuổi theo cô ta, chẳng khác nào dâng mỡ đến miệng mèo!
Khi lưng của Xà Vương sắp va vào tường, cô ta đột ngột co một chân ra sau và nhẹ nhàng chống vào tường.
Sau đó cánh tay phải của cô ta đột nhiên nhấc lên.
Chát!
Một chiếc roi có nọc độc màu xanh lục ngay lập tức nhô ra khỏi tay áo của cô ta như một con rắn độc!
Điều này quá đột ngột, tốc độ lại nhanh đến kinh người, không thể nào chặn được!
Hơn nữa, trước sức mạnh cuồng bạo của đối thủ, Xà Vương đã nhẹ nhàng đánh lái sang một bên dựa trên chiêu thức này.
Roi độc màu xanh lục đột nhiên đổi hướng, giống như một con rắn thông minh có sinh mệnh, gai độc ở cuối roi độc hướng về một góc khó tin ở bụng dưới của Diệp Vĩnh Khang !
Độc lực của roi độc này còn mạnh hơn nhiều so với con rắn lục nhỏ, đừng nói là đâm vào bụng dưới, dù là sước một chút trên cánh tay thôi cũng chết bất đắc kì tử!
Tuy nhiên, hơi tiếc là nếu giết chết đối thủ theo cách này thì sự thú vị của trò chơi này sẽ giảm đi rất nhiều.
Nhưng, ngay khi Xà Vương đang cân nhắc, thì một đôi nắm đấm đột nhiên đập vào ngực cô ta!
Bùm!
Ngực của Xà Vương bị đánh một cái, cô ta cảm thấy các cơ quan nội tạng của mình vỡ nát ngay lập tức, ngay cả bức tường cũng bị nổ tung với những vết nứt như mạng nhện!
Phun--
Thân thể Xà Vương giống như một bức tranh dán vào tường rồi từ từ trượt xuống, sau đó phun ra một ngụm máu, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi khó tin: "Anh... không thể, anh đã làm như thế nào!"
Cô ta thực sự không thể hiểu nổi tại sao người này sau khi trúng độc vẫn bình an vô sự!
Cho dù là Huyền độc thể, tuy không chết, nhưng ít nhất sẽ mất đi hiệu quả chiến đấu ngay lập tức!
Nhưng người này vẫn bình an vô sự, sao hắn làm được vậy!