Nhưng thật không may, một xác suất gần như không đáng kể thế mà cô ta đã gặp phải!
Vù--
Xà Vương vung mạnh tay lên, một chiếc roi mềm to bằng ngón tay cái, dài khoảng hai mét, còn có gai độc ở cuối, thò ra khỏi ống tay áo như một con rắn.
Thế giới chỉ biết rằng Xà Vương nuôi một con rắn độc cực kỳ tàn ác, và con rắn độc đó đã làm tăng sức chiến đấu của Xà Vương lên ít nhất 30%.
Nhưng chỉ có một số ít người biết rằng ngoài rắn độc, Xà Vương còn có một chiếc roi rắn thần, chiếc roi rắn thần này chính là thực lực của Xà Vương!
Ngay khi cô ta vừa chuẩn bị dùng roi tiễn người phụ nữ khốn khổ này vào địa ngục, cô ta chợt nghĩ đến điều gì đó, nhanh chóng thu lại chiếc roi rắn sắp chạm vào da của Trần Tiểu Túy.
"Suýt nữa thì quên mất, bây giờ đã có được Huyền độc thể, nuôi lại một bé cưng thì thế nào nhỉ?"
Khuôn mặt quyến rũ của Xà vương đột nhiên hiện lên vẻ yêu mị.
Huyền độc thể không chỉ có thể ngăn độc, còn có thể luyện chế ra loại độc độc nhất thiên hạ!
Sau khi vui mừng, Xà Vương cũng không quên nhiệm vụ của mình đến Giang Bắc lần này.
Tìm thấy chiếc điện thoại trong túi của Trần Tiểu Túy sau đó mở khóa bằng vân tay của Trần Tiểu Túy, cô ta dễ dàng tìm thấy tên nick của Diệp Vĩnh Khang.
Sau đó, cô ta mỉm cười hướng máy ảnh vào cơ thể trắng mịn như ngọc bích của Trần Tiểu Túy, rồi gọi một cuộc video call.
Lúc này đã là đêm khuya.
Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân đã ngủ rồi, nhưng Diệp Vĩnh Khang vẫn đứng một mình trên ban công, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, trong lòng luôn cảm thấy mình đang hoảng sợ vì điều gì đó.
Điều khiến anh bồn chồn tất nhiên không phải là những gì Phương Nhất Minh nói về nhà họ Mã ở Đông Hải, những cái gọi là đại gia tộc này không đủ tư cách để Diệp Vĩnh Khang bận lòng.
Điều khiến anh cảm thấy khó chịu là tên công ty của Trần Tiểu Túy không có trong danh sách những công ty đến định cư tại khu sản nghiệp ngày hôm nay.
Hơn nữa sau đó anh bảo Đường Văn Nguyên gọi điện riêng cho Trần Tiểu Túy mời cô ấy gia nhập khu sản nghiệp, vẫn nhận được sự từ chối khéo léo của Trần Tiểu Túy.
Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải cũng bó tay trước động thái của Trần Tiểu Túy.
Ông chủ của khu sản nghiệp là Diệp Vĩnh Khang cực kỳ quyền lực, vì vậy sự phát triển trong tương lai của khu sản nghiệp này là điều hiển nhiên.
Bất kể công ty nào, vào được khu sản nghiệp là cơ hội ngàn năm có một.
Nhưng Trần Tiểu Túy này bình thường minh mẫn lắm cơ mà, sao giờ lại hồ đồ thế?
Tuy nhiên, chỉ có Diệp Vĩnh Khang mới hiểu tại sao Trần Tiểu Túy làm như vậy.
Cô ấy không ngốc, cô ấy chỉ đang nghĩ cho anh thôi.
Đám người Đường Văn Nguyên, Lưu Đại Hải vì tranh quyền tạo thế khu sản nghiệp mà chạy đông chạy tây.
Chỉ có Trần Tiểu Túy là án binh bất động, đến cả mặt cũng không ló ra.