Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải cùng biến sắc, họ giơ tay lên chuẩn bị đánh.
Tuy rằng trước mặt Diệp Vĩnh Khang hai người đều rất cung kính, nhưng dù sao họ cũng là nhân vật lớn có tiếng trong giới kinh doanh Giang Bắc.
Trừ Diệp Vĩnh Khang ra, ai dám chỉ vào bọn họ mà chửi rủa cơ chứ?
"Chờ chút".
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói, ra hiệu cho hai người lui sang một bên.
"Anh Diệp…"
Hai người cắn răng, rồi giận dữ tránh sang một bên.
Diệp Vĩnh Khang chăm chú nhìn Vương Hoa Bình, ánh mắt như là đang nhìn một đứa ngu vậy.
Anh thực sự không thể hiểu nổi trên đời này làm sao lại có một người phụ nữ vừa điên vừa ngu như vậy.
"Vừa rồi bị đá còn chưa sáng mắt ra à?"
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày, sắc mặt không hề có thiện cảm.
Mặc dù anh chắc chắn sẽ không so đo với một con rệp, nhưng nếu con rệp này quá bát nháo thì anh cũng không ngại mà giẫm chết vài con đâu.
"Anh còn dám nhắc đến chuyện vừa nãy với tôi à. Hôm nay đừng có hòng, nếu không chặt đứt tay các người ra, tôi đi đầu xuống đất!"
Vương Hoa Bình hung ác nói.
Tuy nhiên, mấy tên to con bên cạnh không nghe theo mệnh lệnh của cô ta mà vội vàng quay đầu bỏ đi.
Bản thân những tên này này không phải là đàn em của Vương Hoa Bình, họ chỉ là mấy kẻ lao đến dằn mặt đối phương sau khi nhận tiền của Vương Hoa Bình thôi.
Nhưng cho dù có nghèo đến phát điên, bọn họ cũng sẽ không bao giờ dám đối đầu với Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải.
Hơn nữa bọn họ nhất định không ngu ngốc như Vương Hoa Bình, tuy rằng không quen biết Diệp Vĩnh Khang, nhưng nhìn thấy Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải tôn trọng anh như vậy, mấy tên to con liền biết kẻ này là kẻ họ không thể chọc vào được.
"Này, sao lại đi thế, quay lại đây!"
Vương Hoa Bình tức giận giậm chân, sau đó ánh mắt đột nhiên nhìn về một hướng, vui mừng nói: "Nhất Minh, em ở đây này, có người bắt nạt em!"
Nhìn theo tiếng gọi, Diệp Vĩnh Khang thấy cách đó không xa có một thanh niên ăn mặc chỉnh tề, tướng mạo khôi ngô.
"Hai người cứ đợi đấy, bạn trai của tôi đến rồi, hahaha, xem anh ấy sẽ xử các người như nào!"
Vương Hoa Bình nhìn chằm chằm vào Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc một cách hung dữ, rồi bước nhanh về phía người thanh niên.
"Nhất Minh, có người bắt nạt em, anh nhất định phải giúp em".
Vương Hoa Bình nắm lấy cánh tay của chàng trai trẻ nũng nịu, bày ra bộ dạng rất tủi thân.
"Em yêu, e rằng hôm nay anh lại phải ra tay trừ khử mấy con rệp rồi".