Hạ Huyền Trúc cười đáp: “Đây đương nhiên là chuyện rất tốt, nói cảm ơn anh cũng không kịp nữa, làm gì có vấn đề gì!”
“Sếp Đường, sếp Lưu, chuyện này thật sự cảm ơn hai người, hay là lát nữa tôi mời hai người bữa cơm nhé!”
Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải vội vàng khoát tay: “Nào có, nào có, đều là chuyện chúng ta nên làm mà, có thể dốc sức vì anh Diệp là vinh hạnh của chúng tôi!”
Diệp Vĩnh Khang mở tài liệu mà Đường Văn Nguyên đưa tới, nhìn thấy bên trên thật sự là những công ty địa phương nổi tiếng, đã được tuyển chọn kỹ càng”.
Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải dĩ nhiên cũng có tư tâm, họ xếp tên công ty của mình lên hai vị trí đầu tiên, cũng đồng nghĩa với việc hai người bọn họ có thể lựa chọn vị trí tốt nhất trong khu sản nghiệp.
Diệp Vĩnh Khang lật tài liệu từ đầu tới đuôi, giống như đang tìm kiếm điều gì đó, lật liên tục hai lần xong, mới cau mày hỏi: “Sao không thấy công ty của Trần Tiểu Túy?”
Đường Văn Nguyên vội đáp: “Tôi có hỏi cô ấy rồi, vốn muốn nhường vị trí tốt nhất cho cô ấy nhưng cô ấy nói công ty không có ý định vào khu sản nghiệp”.
“Nói đến chuyện này, tôi cũng thấy buồn bực, vào khu sản nghiệp chắc chắn là khuynh hướng của hầu hết công ty”.
“Đầu óc của Trần Tiểu Túy trước nay vẫn rất linh hoạt, nhưng không biết sao lần này lại không linh nữa, một dự án tốt như thế mà cô ấy không có chút phản ứng nào… Ấy, anh Diệp, anh làm sao vậy?”
Đường Văn Nguyên nói được một nửa, đột nhiên phát hiện ra sắc mặt Diệp Vĩnh Khang có gì đó không ổn.
“Ừ, ừ, không có gì đâu”.
Diệp Vĩnh Khang khe khẽ thở dài, đưa trả tài liệu lại cho Đường Văn Nguyên: “Ông nói lại với Tiểu Túy giúp tôi, tôi hy vọng rằng công ty trang sức của Trần Tiểu Túy có thể dọn vào ba gian cửa hàng mặt tiền ở khu vực trung tâm khu sản nghiệp”.
“Được thôi, không thành vấn đề, lát nữa tôi sẽ nói với cô ấy”.
Đường Văn Nguyên cười đáp.
“Chính là hai con chó chết kia, mau chặt đứt chân chó của bọn chúng cho tôi!”
Lúc này, cách đó không xa đột nhiên vọng đến giọng phụ nữ chua ngoa, cùng với giọng nói đó là Vương Hoa Bình hung dữ dẫn theo mấy gã côn đồ đi về phía bên này!
Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải tái mặt khi nhìn thấy cảnh này!
Người phụ nữ này không phải là đang lao đầu vào chỗ chết sao?
"Mẹ nó, ai dám ra tay!"
Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải đồng thanh lên tiếng, nghiêm nghị mắng mỏ mấy tên to con đang chuẩn bị lao tới.
Những tên to con đó đều là người địa phương, họ đều biết Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải vì vậy liền nhanh chóng dừng lại sau khi nghe thấy tiếng mắng mỏ.
Nhưng mà Vương Hoa Bình đã ở bên ngoài mấy năm nay, hoàn toàn không biết Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải, nhìn thấy hai người đàn ông tuổi tứ tuần đứng đó lớn giọng, cô ta không khỏi chỉ vào mũi họ rồi tức giận nói: "Đâu ra hai lão khọm thế này. Tránh ra đi, không là nát người đấy!"
"Đậu!"