Diệp Vĩnh Khang cười bất lực nhìn Hạ Huyền Trúc.
Hạ Huyền Trúc trước đây đã nói với anh rằng nếu anh gặp phải loại người quá đáng khinh, thì cứ việc xử lý chúng.
Nhưng nếu không phải là quá đáng, tốt hơn hết là không nên đánh nhau, vì vậy Diệp Vĩnh Khang trước khi ra tay phải báo cáo với Hạ Huyền Trúc.
"Không, lần này để em".
Tuy nhiên, câu trả lời của Hạ Huyền Trúc lại khiến Diệp Vĩnh Khang ngạc nhiên: "Em?"
Hạ Huyền Trúc tinh nghịch gật đầu và cười nói: "Lần này em sẽ biểu diễn cho anh xem".
Diệp Vĩnh Khang sững sờ, đột nhiên bật cười: "Được rồi, lần này sẽ để vợ yêu bảo vệ anh, hahahaha!"
Lúc này, Vương Hoa Bình đang khóc lóc, nắm lấy cánh tay của Phương Nhất Minh và đi về phía bên này.
"Nhất Minh, là bọn chúng, anh mau giúp em chặt chân chúng ra đi, nếu không em mặc kệ anh đó!"
Vương Hoa Bình nắm lấy cánh tay của Phương Nhất Minh nũng nịu.
Hạ Huyền Trúc khẽ cau mày, tự hỏi thế giới này bị làm sao vậy, hở ra tí là muốn chặt chân người ta.
Hôm nay là cô gặp nạn, nếu như là một người bình thường không có năng lực, thật sự vì sự cố này mà mất đi đôi chân của mình sao?
Ánh mắt của Phương Nhất Minh cũng rơi vào người Hạ Huyền Trúc.
Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang đang đứng ở một bên đột nhiên tiến lên một bước nhỏ.
Bởi vì nhìn thoáng qua anh cũng có thể biết được trong mắt người thanh niên tuấn tú này có một tia sáng lấp lánh khác hẳn người thường.
Mà loại ánh sáng này, chỉ có được khi người ta luyện quyền anh đến độ thuần thục.
"Sếp Hạ!"
Phương Nhất Minh ngạc nhiên.
Hạ Huyền Trúc chế nhạo: "Sao, anh muốn ra mặt giúp bạn gái mình à?"
Trước khi Phương Nhất Minh kịp lên tiếng, Vương Hoa Bình đã hét lên: "Cô nói nhảm cái gì thế? Nhất Minh là bạn trai của tôi. Anh ấy không ra mặt cho tôi thì còn vì ai …"
“Câm miệng!"
Khóe miệng Phương Nhất Minh lập tức giật giật, rồi anh ta chợt hét lên với Vương Hoa Bình.
Để vào được khu sản nghiệp lần này, anh ta đã nỗ lực rất nhiều, danh sách đến thời điểm này vẫn chưa được chốt.
Bây giờ Vương Hoa Bình làm ầm ĩ như vậy, rất có thể sẽ làm rối tung cơ hội mà anh ta đã dày công cố gắng.
"Anh dám mắng tôi!"
Vương Hoa Bình trừng mắt nhìn Phương Nhất Minh và hét lên: "Được lắm, Phương Nhất Minh, anh vì con nhỏ khác mà mắng tôi, chả trách sao con tiện nhân này lại vênh như thế, ra là anh nuôi tình nhân sau lưng tôi!”