Trở Về Bên Em

Chương 666: “Mấy người chờ đó cho tôi!”  






Vương Hoa Bình giễu cợt: “Bạn trai tôi và ông chủ của khu sản nghiệp đã thiết lập mối quan hệ từ sớm, ngầm quyết định từ lâu rồi”.



“A? Ngầm quyết định ư?”





Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc nhìn nhau rồi cùng bật cười ha hả.



“Mấy người cười cái gì mà cười!”



Vương Hoa Bình giận nghiến răng nghiến lợi.



Ban nãy cô ta thấy Hạ Huyền Trúc đang ở đây, trong lòng bỗng dưng trỗi dậy ham muốn sỉ nhục đối phương.



Nhưng lại không ngờ da mặt đối phương lại dày như thế, thấy toàn thân cô ta tỏa ra “khí chất giàu sang” cũng không lộ ra chút vẻ ganh tỵ nào.



Dựa theo suy luận bình thường, Hạ Huyền Trúc thấy cô ta như vậy, không phải nên mò lại gần mà nịnh bợ ư?



“Mấy người cứ cười đi!”



Vương Hoa Bình tức giận đến mất cả lý trí, tay cô ta vung lên định tát vào má Hạ Huyền Trúc.



Ầm!



Nhưng bàn tay cô ta chỉ vừa mới giương lên cao thì đã bị Diệp Vĩnh Khang đạp một chân lên bụng, bay thẳng ra ngoài mấy mét, ầm một tiếng rơi xuống đất.



Nếu chỉ dùng miệng mà nói thì Diệp Vĩnh Khang vốn không thèm so đo với kẻ chỉ làm trò hề như Vương Hoa Bình.



Nhưng nếu cô ta dám có ý động tay động chân với Hạ Huyền Trúc thì chính là tự tìm đến cái chết!



Đạp đối phương ngã nhào xong, Diệp Vĩnh Khang vốn định đi lên đánh thêm hai phát nữa, thì bị Hạ Huyền Trúc ngăn lại: “Thôi bỏ đi, không cần so đo với loại người này!”



Vừa nói, Hạ Huyền Trúc vừa kéo cánh tay Diệp Vĩnh Khang tiếp tục đi.



“Mấy người chờ đó cho tôi!”



Vương Hoa Bình cả người đầy bụi đất, lồm cồm bò dậy, giận đến mức tròng mắt cũng sắp phun ra lửa.



Còn Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc lại không thèm để bụng mấy chuyện này, hai người thong thả đi dạo bên trong khu sản nghiệp.



Dạo được một nửa thì đột nhiên họ trông thấy Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải nói cười khanh khách đi về phía này.



“Anh Diệp, sếp Hạ!”



Hai người tiến lên chào hỏi nhiệt tình, Đường Văn Nguyên lấy tài liệu trong túi ra, hai tay đưa tới trước mặt Diệp Vĩnh Khang, cười nói: “Đây là danh sách công ty mà tôi đã sàng lọc, đều có danh tiếng hơn công ty địa phương nhiều”.



Diệp Vĩnh Khang gật đầu, nhìn Hạ Huyền Trúc hơi mơ hồ đứng bên, sau đó mỉm cười giải thích: “Quên không nói với em, anh cảm thấy dự án khu sản nghiệp này đã định vị phân khúc cao cấp thì ít nhất cũng phải sắp xếp cho các công ty hàng đầu Giang Bắc vào”.

“Dĩ nhiên, còn có ý khác, bên đây anh cũng có vài người bạn nên cũng muốn thúc đẩy cho bọn họ một tý mới tự ý làm, bên kia của em không vấn đề gì chứ?”