Hai người vừa bước tới sân bay đã nhìn thấy một người đàn ông khoảng chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi đứng bên cạnh con xe Bentley màu đen và vẫy tay về phía này.
Kiều Tử Huyên nhìn thấy người đó thì rõ ràng hơi hoài nghi, tiến lên trước hỏi: “Lục Điền, sao lại là anh, Tiểu Kiệt đâu?”
Người đàn ông trước mắt này là tài xế của bố Kiều Tử Huyên, nhưng khi trước Kiều Tử Huyên vẫn luôn do tài xế riêng Tiểu Kiệt đưa đón nên mới có phần hoài nghi như vậy.
“Hôm nay gia chủ đã sắp xếp cho Tiểu Kiệt đi làm việc khác rồi, vậy nên mới bảo tôi đến đón cô, mời cô chủ lên xe, gia chủ biết cô sắp trở về nên vui lắm, còn dặn dò tôi lái xe nhanh hơn nữa”.
Lục Điền mở cửa xe ra, nhiệt tình mời Kiều Tử Huyên và Diệp Vĩnh Khang lên xe.
Hắn cũng không hỏi nhiều về thân phận của Diệp Vĩnh Khang, bởi vì hắn chỉ là một tài xế, làm tốt những việc thuộc chức trách của mình là được.
Chẳng bao lâu sau, xe đã đi tới bên trên một cây cầu cao, Kiều Tử Huyên nhíu mày nói: “Có phải anh đi nhầm rồi không, đây không phải là đường tới công ty”.
Lục Điền cười giải thích: “Là thế này, hôm nay gia chủ thấy cơ thể không được khoẻ lắm nên không tới công ty mà ở nhà nghỉ ngơi”.
“A? Cơ thể không được khoẻ? Có nghiêm trọng không?”
Kiều Tử Huyên lập tức trở nên căng thẳng.
“Cô chủ không cần phải lo lắng, chỉ là bị trúng gió thôi, tĩnh dưỡng vài hôm ở nhà là được”.
Lục Điền cười đáp lời.
Kiều Tử Huyên lại ngây ra, nghi hoặc lẩm bẩm: “Thế này không giống với phong cách của bố tôi, trước đây dù có ốm nặng lắm thì ông ấy vẫn sẽ tới công ty làm việc mà”.
Lục Điền cười nói: “Gia chủ nỗ lực không ngừng nghỉ vì công ty, thế nhưng tuổi tác cũng ngày một cao rồi, thi thoảng nghỉ ngơi một chút cũng là chuyện bình thường”.
Kiều Tử Huyên nghe xong lời này, trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó không được hợp lý lắm, nhưng cũng không tiếp tục nghĩ ngợi quá nhiều, dẫu sao quả thực bố cô ta tuổi cũng đã cao, thể lực và tinh thần đều không thể so với khi xưa được nữa.
Rời xa Ninh Bắc cũng đã lâu như vậy rồi, bây giờ lại được đặt chân lên mảnh đất quen thuộc này khiến Kiều Tử Huyên cảm thấy cực kỳ thư thái.
Cả chặng đường đều hào hứng giới thiệu đại khái về một số đặc sắc của Ninh Bắc và lịch sử văn hoá của thành phố này cho Diệp Vĩnh Khang qua ô cửa sổ xe.
Thế nhưng rõ ràng Diệp Vĩnh Khang lại đang hơi lơ đãng, chân mày khẽ nhíu lại như thể đang suy tư điều gì.
“Anh làm sao thế, trong người thấy không khoẻ à?”
Kiều Tử Huyên nhìn thấy đối phương không được ổn lắm, vội vàng hỏi đầy vẻ quan tâm.
“Ừ, không sao, chỉ là đột nhiên nghĩ tới một số thứ”.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười với đối phương, sau đó ánh mắt lại như vô ý liếc nhìn Lục Điền đang lái xe phía trước.
Chẳng mấy chốc, xe đã đi tới trước cổng trang viên nhà họ Kiều.
Giống như đại đa số những gia tộc giàu có, biệt thự nhà họ Kiều đặt tại một nơi tương đối yên tĩnh bên cạnh thành phố, tổng diện tích cực kỳ lớn, bên trong vườn hoa, cây xanh, bể bơi, hòn non bộ,...
Xe hơi chậm rãi lái vào trong cổng lớn trang viên, vốn dĩ có thể lái thẳng xuống hầm để xe dưới lòng đất của biệt thự rồi đi thang máy lên.
Thế nhưng Kiều Tử Huyên lại bảo tài xế đỗ xe tại một bãi đỗ xe ngoài trời trong trang viên.
“Lúc rời đi, có một ổ cứng không thấy đâu nữa, tôi xem nào, còn không phải rơi ở trên xe tôi đó sao?”
Kiều Tử Huyên đẩy cửa xe bước xuống, vừa nói vừa rút ra một chùm chìa khoá xe từ trong túi, hướng về phía một khoảng đất trống rồi khẽ ấn xuống.