Cùng với những tiếng ầm ầm, khoảng đất trống đó chậm rãi tách ra hai bên, đồng thời một chiếc Mercedes-Benz G có vẻ ngoài cực kỳ ngầu từ từ nhô lên.
“Đây là con xe mà bình thường tôi thích lái nhất, động cơ đã được lắp đặt lại rồi, sao, cũng không tệ nhỉ?”
Kiều Tử Huyên cười rồi giới thiệu với Diệp Vĩnh Khang một chút về con xe yêu thích của mình, sau đó mở cửa xe ra, quả nhiên tìm được ổ cứng mà mình làm rơi trên xe trước khi rời khỏi Ninh Bắc.
Có điều Diệp Vĩnh Khang gần như không hứng thú với con xe mà Kiều Tử Huyên yêu thích, chỉ nhíu mày nhìn Đông ngó Tây giống như đang tìm thứ gì đó.
“Anh làm sao thế, nhìn có vẻ nặng nề tâm sự lắm”.
Kiều Tử Huyên vừa cất ổ cứng vào trong túi xách của mình vừa nghi hoặc hỏi.
“Ừ, không sao, tôi cảm thấy với kiểu gia đình giàu có như nhà mấy người, nếu như cô chủ lớn trở về thì phải ra đón lũ lượt mới phải, thế nhưng kể từ khi bắt đầu bước vào trong, ngay cả một bóng người tôi cũng chưa thấy”.
Diệp Vĩnh Khang nói ra nghi hoặc trong lòng mình.
Nghe Diệp Vĩnh Khang nói như vậy, lúc này Kiều Tử Huyên mới phát hiện ra hôm nay quả thực không được đúng cho lắm, cả khu vườn không nhìn thấy dù chỉ là một bóng người, hết sức là vắng lặng.
“Còn cả tài xế ban nãy nữa, nghe giọng điệu của cô, trước đây chắc là anh ta rất ít khi tới đón cô nhỉ?”
Diệp Vĩnh Khang lại hỏi.
Kiều Tử Huyên gật đầu nói: “Anh nói Lục Điền à, anh ta là tài xế của bố tôi, ban nãy anh ta nói tài xế của tôi có việc gấp nên bố tôi bảo anh ta tới đón tôi”.
“Có điều tôi cũng cảm thấy chuyện này rất khó hiểu, trong nhà nhiều tài xế như vậy, tại sao bố lại cứ nhất thiết phải bảo Lục Điền tới đón tôi chứ”.
“Chị!”
Đúng vào lúc này, một nam thanh niên mặc vest màu trắng, đeo mắt kính gọng vàng, thoạt nhìn trông rất nho nhã đột nhiên cười đon đả bước ra từ trong biệt thự.
“Chị, chị trở về rồi, lâu lắm rồi không được gặp, em nhớ chị chết mất thôi!”
Nam thanh niên nhiệt tình bước tới trước mặt Kiều Tử Huyên, nở nụ cười xán lạn.
“Người này là?”
Ánh mắt của nam thanh niên dừng lại trên người Diệp Vĩnh Khang.
“À, đây là Diệp Vĩnh Khang, bạn của chị ở Giang Bắc, lần này đi theo chị về bàn chuyện hợp tác”.
Kiều Tử Huyên nói xong thì lại chỉ vào nam thanh niên kia rồi lên tiếng giới thiệu: “Đây là Kiều Tử Phi, em trai tôi”.
“Chào cậu”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu với đối phương, chủ động giơ một tay ra.
“Ồ, anh Diệp à, chào anh, chào anh”
Kiều Tử Phi cũng cười rồi giơ tay ra nắm lấy tay của Diệp Vĩnh Khang, sau đó nhìn Kiều Tử Huyên, cố làm ra vẻ thần bí nói: “Chị, chị đoán xem em chuẩn bị quà gì cho chị này?”
Kiều Tử Huyên rõ ràng có hơi khó hiểu: “Quà? Em chuẩn bị quà cho chị làm gì?”
Kiều Tử Phi cười nói: “Đã lâu như thế không gặp mặt rồi, người em trai là em tặng quà cho chị gái mà cũng cần có lý do sao?”
Nói rồi, Kiều Tử Phi đột nhiên rút ra một thứ gì đó màu đen từ trên người, có một cây roi đen tuyền đường vân hình lưới, cười nói: “Chị, thường ngày chị thích mấy cái thứ đồ cổ này nhất, cây roi đen này đã từng được một tướng quân thời Nguyên sử dụng, em tặng cho chị!”
Kiều Tử Huyên nhận lấy cây roi màu đen, cẩn thận quan sát một hồi, cũng vô cùng hài lòng, cười nói: “Đúng là thứ trong cung đình thời Nguyên, cảm ơn em”.