Phải nói là chuyện này anh cũng coi như là gặp may, nếu không phải nội bộ nhà họ Lâm ở bên đó có gặp rắc rối, đụng tới Cục tác chiến nên bị chỉnh đốn một trận, thì e là giờ này bây giờ đã không thấy tên này ở đây khua môi múa mép rồi.
"Cô đừng nghĩ về tôi nữa, tôi chỉ là một người bình thường thôi, hằng ngày đi làm, tan làm, ăn cơm, ngủ nghỉ, uống nước, trông con, làm việc nhà, thỉnh thoảng uống chút rượu, trêu gái, không có gì đáng suy nghĩ cả đâu".
Diệp Vĩnh Khang dường như nhìn ra được suy nghĩ của Kiều Tử Huyên, cười hỏi: "Ngược lại tôi vẫn luôn tò mò về cô đấy”.
"Nhà họ Kiều ở Ninh Bắc đường đường là một gia tộc lớn, cô lại là cô chủ của nhà họ Kiều. Tại sao cô không ở lại Ninh Bắc quản lý sự nghiệp của gia đình mà phải chạy tới một thành phố nhỏ hạng ba như Giang Bắc này mà chịu khổ chứ?"
Kiều Tử Huyên nghe xong thì hít vào một hơi thật sâu, trong mắt hiện lên vẻ bất lực, than thở: "Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”.
"Tôi quả thực là cô chủ của nhà họ Kiều, cũng là đứa cháu được coi trọng nhất của nhà họ Kiều. Ngay cả khi tôi chẳng làm gì, cũng có thể sống một cuộc sống nhung lụa mà mọi người ghen tị”.
"Nhưng nhiều chuyện không đơn giản như vậy, càng những gia tộc như gia đình chúng tôi lại càng phức tạp, là con gái lớn nhà họ Kiều, tôi đương nhiên phải chịu nhiều áp lực hơn những người khác”.
"Một đống anh chị em họ của tôi, còn có một đứa em trai cùng cha khác mẹ, bọn họ đều có tư cách trở thành người thừa kế vị trí gia chủ”.
"Mà tôi lại trở thành chướng ngại vật lớn nhất trong mắt họ. Nếu tiếp tục ở lại Ninh Bắc, không biết mỗi ngày tôi phải đối mặt với bao nhiêu đả kích ngấm ngầm và cả công khai nữa, thậm chí xử lý không tốt bố tôi cũng có thể bị lôi vào”.
"Vậy chi bằng tôi đi con đường khác, dứt khoát rời khỏi Ninh Bắc, tới nơi khác mở ra một chân trời mới”.
"Không chỉ có thể tránh những đả kích kia, mà tôi còn có thể ở một bên chứng minh thực lực của mình, đến lúc đó bọn họ muốn bới lông tìm vết cũng không được”.
Diệp Vĩnh Khang nghe xong không ngừng cảm khái, trong đầu chợt hiện lên một câu rất thịnh hành: Muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó!
Bất cứ ai đã đạt đến đỉnh cao, sau lưng nhất định đều là vô số sự dày vò và đau khổ người thường không thể tưởng tượng được.
Kho báu quý nhất được giấu trong những bụi gai bén nhọn, chỉ có những chiến binh ý chí kiên cường, có thể chịu đựng đau khổ lao về phía trước mới có thể tìm được kho báu lấp lánh vàng thỏi.
Sau hơn ba giờ bay, máy bay đã hạ cánh thuận lợi xuống sân bay Giang Bắc.
Ngay khi hai người xuống máy bay, Diệp Vĩnh Khang nhìn quanh nhất thời vui vẻ nói: "Chỉ nghe nói nhà họ Kiều các cô rất đỉnh, không ngờ lại đỉnh đến thế này, đến cả trong sân bay cũng chỉ toàn là biển quảng cáo của nhà họ Kiều các cô”.
Kiều Tử Huyên không hề tỏ ra tự hào với những việc này mà chỉ thở dài nói: "Nhưng ai biết được, đằng sau những tấm biển quảng cáo sáng chói này ẩn chứa bao nhiêu lần đấu đá lừa gạt, những âm mưu thâm độc, thậm chí là máu tươi mới có thể treo chúng lên”.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ gật đầu, không chỉ đồng ý với lời lời của Kiều Tử Huyên, mà thêm mấy phần tán thưởng Kiều Tử Huyên.
Một người có thể giữ được một cái đầu bình tĩnh trong thời kỳ huy hoàng, việc này còn khó hơn nhiều so với mấy việc như đấu tranh với nghịch cảnh, phản kích lại đường cùng.
Những viên đạn bọc đường sẽ luôn là vũ khí có tính sát thương nhất trên thế giới.
Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu anh hùng hòa kiệt chịu đựng hết những thử thách gian khổ nhất, đánh bại hết đối thủ hùng mạnh này đến đối thủ hùng mạnh khác, nhưng cuối cùng lại không chịu nổi một đòn của ảo tưởng huy hoàng trước mặt.