“Sai chỗ nào cơ?”
Lý Thanh Từ lập tức hỏi.
Diệp Vĩnh Khang mím môi: “Thứ đồ quan trọng như thế nhưng cảnh vệ trên hành lang lại thưa thớt như vậy, quá phi logic”.
Lý Thanh Từ cũng thấy Diệp Vĩnh Khang nói có lý nhưng vẫn cẩn thận ngẫm lại một lúc, sau đó cắn răng nói: “Không lo được nhiều vậy đâu, đi xuống xem thử trước đã!”
Diệp Vĩnh Khang gật đầu đồng ý: “Được, tôi xuống trước, cô đi theo sau tôi, chú ý an toàn!”
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang thận trọng gỡ lưới ô vuông ra, thả nhẹ thân hình rơi xuống hành lang.
Lý Thanh Từ cũng nhảy xuống theo, hai người nhìn quanh bốn phía rồi vội vàng chạy thẳng xuống văn phòng tổng giám đốc ở cuối hành lang.
Cửa phòng làm việc không khóa, Diệp Vĩnh Khang ung dung đẩy cửa mà vào, nhìn thấy một gã đàn ông trung niên béo ú đang ngồi trên ghế ông chủ, ôm ấp một cô gái.
“Mấy người là ai, ai cho mấy người vào đây?”
Gã đàn ông trung niên nhìn thấy hai người lạ hoắc đột nhiên xuất hiện nhưng cũng không hề hốt hoảng.
Diệp Vĩnh Khang cũng không dài dòng, anh sải bước dài bước nhanh như chớp, chỉ trong nháy mắt đã khống chế gã đàn ông kia.
Lý Thanh Từ cũng kịp thời dùng cạnh bàn tay chặt mạnh xuống gáy cô gái đang định hét lên, đánh ngất cô ta.
“Muốn sống thì biết điều hợp tác!”
Lý Thanh Từ nghiêm nghị nói.
Gà đàn ông trung niên vội vàng đáp: “Các người đừng làm loạn, muốn tiền chứ gì, muốn bao nhiêu cứ nói”.
“Đàng hoàng chút coi!”
Lý Thanh Từ quan sát bốn phía, sau đó mới nhìn chằm chằm vào mắt đối phương: “Đồ đâu?”
Gà đàn ông trung niên nghi ngờ: “Đồ gì?”
“Chày kim cương!”
Lý Thanh Từ gằn giọng.
“Chày kim cương? Chày kim cương nào? Tôi không biết, các người tìm nhầm người rồi”.
Vẻ mặt gã đàn ông ngơ ngác.
“Bớt nói nhảm, nếu không nói tôi sẽ giết ông!”
Diệp Vĩnh Khang ấn đầu gã đàn ông lên bàn, thuận tiện cầm cây bút kề ngay cổ gã.
Dựa theo phản xạ nghề nghiệp, Lý Thanh Từ lục soát toàn thân gã béo, chỉ trong chốc lát đã móc được một sợi chày kim cương màu bạc trong túi áo.
“Còn dám lươn lẹo à? Đây là cái gì?”
Lý Thanh Từ nổi giận.
Vẻ mặt gã đàn ông trung niên quả thật vô cùng ngơ ngác: “Tôi… Tôi không biết vì sao thứ này lại ở trên người tôi, hơn nữa chỉ là một sợi dây chuyền thôi mà! Các người rốt cuộc là ai?”
“Tôi là cảnh sát tuần tra!”
Lý Thanh Từ kể rõ thân phận xong, nghiêm nghị nói: “Bây giờ tôi ra lệnh cho ông, lập tức bảo chiếc thuyền này cập bến, đồng thời lập tức bỏ sóng nhiễu điện từ trên thuyền này đi!”