“A, cảnh sát tuần tra!”
Gã đàn ông trung niên biến sắc, nhưng ngay sau đó lại khôi phục sự bình tĩnh: “Được, tôi phối hợp, nhưng phải thả tôi ra trước đã, tôi phải đưa chỉ thị bằng máy tính, sau đó dùng cả vân tay nữa”.
Lý Thanh Từ suy nghĩ chỉ trong chốc lát: “Tôi cảnh cáo ông, đừng làm trò bịp bợm”.
Dứt lời, cô ấy nháy mắt với Diệp Vĩnh Khang, lúc này anh mới buông tay.
Gã đàn ông chậm chạp mở máy tính trên bàn lên, chỉ trong một giây, con ngươi Lý Thanh Từ co rụt lại.
Bên trong chiếc máy tính kia có một vết lõm, phía trong vết lõm giấu một cây súng lục!
Cô ấy vội vàng giật lấy cây súng theo bản năng nhưng tốc độ gã béo kia lại nhanh bất thường, gã đoạt lấy cây súng như tia chớp, thân hình thuận thế lăn sang một bên, chỉ trong chớp mắt đã kéo giãn khoảng cách với hai người.
“Mẹ chúng mày, cấm di chuyển!”
Gà đàn ông chĩa súng về phía hai người, cười khẩy: “Không ngờ chứ gì, tao trước kia từng là lính đặc chủng ở nước ngoài đấy!”
“Tao cứ tưởng nơi này rất bí mật, không ngờ vẫn bị chúng mày phát hiện”.
“Bọn mày cũng đừng trách tao, hôm nay coi như chúng mày hy sinh vì nhiệm vụ đi, đi mạnh giỏi nhé, không tiễn”.
Vừa nói, gã đàn ông vừa chuẩn bị bóp cò.
Toàn thân Lý Thanh Từ căng cứng chỉ trong nháy mắt, đáy mắt thoáng lên vẻ tuyệt vọng.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên cô ấy cảm thấy bên cạnh mình có gì đó lắc lư.
Tiếp theo, cô ấy nghe thấy một tiếng vang giòn dã, Diệp Vĩnh Khang dùng một loại tốc độ không thể tin nổi, đánh nát cổ họng gã đàn ông kia chỉ trong nháy mắt.
U u u…
Ngay lúc này, toàn bộ hành lang đồng thời vang lê tiếng còi báo động inh ỏi.
“Rút lui!”
Diệp Vĩnh Khang dẫn Lý Thanh Từ nhanh chóng xông ra ngoài.
Lúc này, một đám bảo vệ vọt tới từ các cửa cầu thang, tay ai cũng lăm lăm súng lục, nhìn thấy hai người Diệp Vĩnh Khang thì lập tức giơ súng lên bắn, không nói nhiều!
“Cô đi trước đi!”
Diệp Vĩnh Khang tóm lấy cánh tay Lý Thanh Từ hất lên, ném cô ấy vào đúng ống thông gió.
Pằng pằng pằng!
Ngay sau đó, phía dưới vang lên một loạt tiếng súng nổ, Lý Thanh Từ dùng hết sức men theo ống thông gió bò thẳng về trước, nước mắt rơi lã chã.
Cô ấy bỏ lại Diệp Vĩnh Khang không phải vì cô ấy không có nghĩa khí, mà vì dù sao đi nữa, cô ấy cũng là một cảnh sát, cô ấy nhất định phải đưa sợi chày kim cương này ra ngoài an toàn.
“Vĩnh Khang…”
Lý Thanh Từ cắn chặt môi, cảm thấy cả trái tim mình cũng hóa trống rỗng.
“Kêu tôi làm gì?”