Diệp Vĩnh Khang ngớ người, cười nói: “Cô lo không đủ sức à? Chuyện nhỏ, chút nữa tôi cõng cô lên là được, cô vẫn không tin bản lĩnh của tôi à?”
“Nhưng mà…”
Lý Thanh Từ bối rối: “Nhưng tôi ăn mặc như vầy…”
Bởi vì nhiệm vụ lần này tương đối đặc thù, Lý Thanh Từ đóng vai nữ phục vụ ở đây nên trang phục khá là hở hang, thân dưới mặc một chiếc váy ngắn cũn cỡn.
Diệp Vĩnh Khang cười ha ha đáp: “Cô còn khách sáo với tôi cái gì, cũng có phải chưa từng thấy đâu, nhanh nào, đừng kéo dài thời gian”.
Khuôn mặt tươi cười của Lý Thanh Từ lập tức biến thành vẻ thẹn thùng, lúc trước vì nguyên nhân đặc biệt hết sức bất ngờ mà cô ấy đã dành cho Diệp Vĩnh Khang lần đầu tiên của mình.
Lúc cô ấy và Diệp Vĩnh Khang ở bên nhau cũng một mực tránh đề cập đến đề tài này, lúc nào cũng xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Không ngờ là tên này lại nói thẳng cả ra như vậy.
“Sau này anh có thể đừng nhắc tới chuyện đó nữa được không?”
Lý Thanh Từ cắn môi.
“Thế cô có còn muốn làm nhiệm vụ nữa không?”
Diệp Vĩnh Khang không thèm để ý.
“Anh… Vậy lát nữa anh phải đàng hoàng vào cho tôi, nếu dám động tay động chân thì anh không xong với tôi đâu!”
Lý Thanh Từ là một người rất chuyên nghiệp, lúc này không có cách nào tốt hơn, chỉ đành cắn răng nằm lên lưng Diệp Vĩnh Khang.
Tay chân của Diệp Vĩnh Khang vô cùng linh hoạt, trong không gian hẹp với bốn bề nhẵn thín mà anh vẫn leo trèo một cách ung dung, mấy giây sau đã cõng Lý Thanh Từ bò lên lối thông gió thẳng đứng đó.
Sau đó hai người một trước một sau bò theo một lối ngang, tiến về phía trước.
Vì không gian nhỏ hẹp, Lý Thanh Từ chỉ có thể ép sát chân tay, dựa vào đầu gối và cùi chỏ nhích từng chút về trước.
Nhưng mà Diệp Vĩnh Khang đang ở ngay phía sau, cái gì không nên thấy đều thấy, không bỏ sót một chút cảnh quan nào.
“Anh nhắm mắt lại cho tôi!”
Lý Thanh Từ cắn môi, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ như sắp nhỏ ra máu đến nơi.
“Ở đây tối thui, tôi nhắm hay không nhắm thì có gì khác nhau?”
Giọng nói của Diệp Vĩnh Khang hàm chứa ẩn ý không thèm che giấu.
“Tôi không cần biết, anh nhắm đi!”
“Được được được, tôi nghe cô, tôi nhắm đây, được chưa?”
Hai người bò chừng hai mươi mét bên trong ống thông gió chật hẹp, cuối cùng mới đến chỗ bị ngăn bởi tấm lưới.
Nhìn xuyên qua lỗ nhỏ trên tấm lưới có thể nhìn thấy hành lang bên dưới không có ai canh phòng.
“Sao tôi lại thấy có gì đó sai sai nhỉ?”
Diệp Vĩnh Khang nghi ngờ, lông mày nhíu lại.