“Sư phụ, tôi biết sai rồi!”
Lục Phong Thần quỳ rạp trên mặt đất: “Tôi thề rằng sau này sẽ không bao giờ nghĩ như vậy nữa, xin sư phụ trách phạt”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn đối phương thở dài nói: “Đứng lên đi, nhớ kỹ, là một binh sĩ cần phải máu chiến”.
“Nhưng nhất định phải luôn nhớ rằng, anh không giống lính đánh thuê, lính đánh thuê chiến đấu vì sinh tồn, vì lợi ích”.
“Nhưng thân phận hiện giờ của anh là một binh sĩ của nước Long Hạ, mỗi một trận đánh, mỗi một cuộc chiến tranh mà anh tham gia, mục đích căn bẳn là để ngăn chặn chiến tranh!”
“Vâng, đệ tử tuân theo lời dạy của sư phụ!”
Lý do Lục Phong Thần tôn trọng Diệp Vĩnh Khang như vậy không chỉ vì anh đã dạy cho anh ta bản lĩnh hơn người mà còn dạy anh ta cách làm người.
“Sư phụ, nhân lúc anh đang ở đây, tôi muốn anh chỉ điểm cho chiến đoàn Thiên Long, tình hình cụ thể để Tổng chỉ huy Vương Huyền Sách ở đây… Ơ? Thằng nhãi này sao chưa tới nhỉ?”
Lục Phong Thần vừa nói vừa cầm điện thoại trên bàn lên chuẩn bị gọi điện.
“Báo cáo!”
Lúc này, một binh sĩ truyền tin đột nhiên đi vào, trong tay cầm một xấp văn kiện, lớn giọng nói: “Tướng quân Huyền Sách ra lệnh cho tôi đem tài liệu của chiến đoàn Thiên Long đến cho Hầu quân tướng!”
Lục Phong cau mày nói: “Cậu ta đâu? Không phải tôi bảo cậu ta đích thân tới báo cáo sao?”
Người truyền tin nói: “Báo cáo, tướng quân Huyền Sách nói anh ấy có nhiệm vụ huấn luyện nên không có thời gian tới”.
“Ngông cuồng!”
Lục Phong Thần tức giận nói: “Mẹ kiếp, tôi thấy thằng nhãi này định tạo phản rồi, đến mệnh lệnh của tôi mà cũng dám làm trái!”
Nói xong quay đầu nói với Diệp Vĩnh Khang với vẻ mặt áy nát: “Sư phụ, anh đừng tức giận, tôi nhất định sẽ cho thằng nhãi đó một bài học mới được”.
“Nếu tính theo chức phận, cậu ta còn phải gọi anh một tiếng sư ông, đúng là coi trời bằng vung mà!”
“Này cậu kia, cậu lập tức đi tới nói với Vương Huyền Sách rằng mau chóng qua đây, trong vòng năm phút nếu không nhìn thấy người thì cái chức thủ lĩnh của chiến đoàn Thiên Long cậu ta không cần làm nữa!”
“Thôi bỏ đi”.
Diệp Vĩnh Khang xua tay nói: “Huấn luyện mới là việc chính, không cần vì mấy chuyện xu hão này mà làm chậm trễ, đúng lúc tôi cũng muốn đến sân huấn luyện xem tình hình, như vậy rõ ràng hơn là đọc mấy tờ báo cáo này nhiều”.
“Được, vậy chúng ta đến thẳng căn cứ huấn luyện của Thiên Long Vệ, đây là đặc công ưu tú của chiến đoàn Thiên Long”.
Lục Phong Thần dẫn Diệp Vĩnh Khang đến căn cứ huấn luyện, thuận tiện giới thiệu cho anh về tình hình chung của Thiên Long Vệ.
Thiên Long Vệ thuộc chiến đoàn Thiên Long, là tiểu đội đặc biệt do Vương Huyền Sách đào tạo, quân số khoảng một trăm người, do Vương Huyền Sách trực tiếp chỉ huy, họ là những thanh kiếm sắc bén tinh nhuệ nhất của chiến đoàn Thiên Long.
Tuy mới thành lập chưa lâu nhưng khả năng tác chiến mạnh mẽ cùng những chiến thuật đặc biệt, mới lạ đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của các quan chức cấp cap và giành được nhiều kết quả nhất nhì trong một số cuộc thi cấp quân đội.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến cơ sở huấn luyện của Thiên Long Vệ.