Trở Về Bên Em

Chương 1345: “Là để bảo vệ yên bình cho dân”.  




Anh ta là đệ tử do Diệp Vĩnh Khang dạy dỗ, tính cách cũng có rất nhiều điểm giống với Diệp Vĩnh Khang, thật ra anh ta cũng rất ghét những thứ phù phiếm hào nhoáng này.



Chỉ là đã lâu không gặp Diệp Vĩnh Khang, nên mới nảy ra ý này, muốn làm cho sư phụ vui vẻ một phút.



Nhưng không ngờ rằng trò nịnh nọt này lại phản tác dụng, xem ra sau này phải thật thà trước mặt sư phụ mới được.





“Nhỡ kỹ, không có lần sau đâu, ngồi xuống nói chuyện đi!”



Diệp Vĩnh Khang tức giận trợn mắt nhìn đối phương, cơn giận đã giảm hơn phân nửa, nhìn bốn ngôi sao trên vai người kia, nói: “Khá lắm, đã bốn sao rồi, nhưng tôi nghe nói Lôi Ngàn Tuyệtsắp năm sao rồi đấy, anh còn không mau bắt kịp đi”.



Nhắc đến chuyện này, Lục Phong Thần cũng có vẻ ấm ức: “Sư phụ, chuyện này không thể trách tôi được. Khi đó tôi và anh Lôi cùng bái sư dưới trướng anh, cùng nhau quay về nước gia nhập Cục tác chiến”.



“Năng lực của chúng tôi chắc anh cũng rõ rồi đúng không, cũng coi như là ngang tài ngang sức”.



“Nhưng thằng cha đó thăng chức nhanh hơn tôi hoàn toàn là do may mắn”.



“Sáu tháng gần đây, mấy nước nhỏ biên giới phía Bắc không chịu yên phận, cứ dăm ba năm lại gây rối, nếu như chiến đấu thì công lao càng nhiều, tốc độ thăng cấp nhất định sẽ càng nhanh”.



“Còn biên giới phía Nam do tôi phụ trách lại không được may mắn như vậy, trước đây những kẻ phô trương thế lực, một năm gần đây không biết bị sao giống như con rùa rụt cổ vậy”.



“Bất kể tôi tỏ ra yếu kém như nào hay cố tình để lộ khuyết điểm ra sao, những kẻ đó đều không có gan tấn công, thỉnh thoảng cũng có một số nhóm quân nhỏ đến do thám, nhưng không đủ để tôi xỉa răng”.



“Không phải trận chiến lớn nên đương nhiên không có cơ hội lập công. Tốc độ thăng cấp chắc chắn sẽ không nhanh bằng thằng cha họ Lôi kia”.



“Không phải Lục Phong Thần tôi khoe khoang. Nếu như được chuyển tới biên giới phía Bắc, tôi nhất định sẽ thắng nhiều trận hơn thằng cha kia!”



Mỗi lần nghĩ đến những chuyện này, Lục Phong Thần đều tức giận vô cùng, suốt ngày than thở vận may không tốt, nơi thuộc quyền hạn của anh ta yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng rắm, hoàn toàn không đánh được trận nào tử tế.



“Đù má, thế mà anh còn thấy ấm ức à?”



Nhưng không ngờ rằng Diệp Vĩnh Khang sau khi nghe xong những lời này lại phát hỏa, chỉ vào mặt Lục Phong Thần mắng: “Lục Phong Thần, tôi hỏi anh, nhiệm vụ của binh sĩ là gì?”



Lục Phong Thần ngẩn ra, không biết lại làm gì khiến sư phụ tức giận, gãi đầu nói: “Đánh trận giết địch, vừa nãy không phải đã nói rồi sao?”



“Được, vậy tôi lại hỏi anh, đánh trận giết địch để làm gì?”



Diệp Vĩnh Khang trầm giọng hỏi.



Lục Phong Thần nói: “Là để bảo vệ yên bình cho dân”.



“Mẹ kiếp anh còn biết là bảo vệ yên bình cho dân à?”



Diệp Vĩnh Khang tức giận mắng mỏ: “Thế giới này vì sao lại có sự tồn tại của các binh sĩ? Là vì một thiên hạ thái bình!”



“Mà thân là một binh sĩ, đánh trận vì là muốn nơi mình bảo vệ có một môi trường hòa bình!”



“Cho nên mục đích cơ bản của chiến đấu là để tránh chiến tranh. Anh thì giỏi rồi, những ngày yên bình thì lại không hài lòng, ngày nào cũng mong đánh trận”.



“Đến lúc đánh trận thì anh sướng rồi, có thể lập công lại có thể thăng chức, nhưng anh có biết ý nghĩa của chiến tranh là gì không?”



“Có nghĩa là tiêu tốn rất nhiều nhân lực và vật lực, còn có vô số sinh mạng vô tội nữa. Mẹ kiếp đó là kết quả mà anh muốn sao?”