Từ xa đã nghe thấy một loạt tiếng hét và tiếng súng, lộ ra sát khí không thể ngăn cản được.
“Sư phụ, đây chính là Thiên Long Vệ”.
Lục Phong Thần đưa Diệp Vĩnh Khang đến bên cạnh sân huấn luyện, hét lớn vào mặt một thanh niên trẻ tuổi đang đứng trước chỉ đạo: “Vương Huyền Sách, lại đây!”
Người thanh niên quay đầu lại liếc mắt nhìn, sau khi bàn giao vài câu với trợ lý bên cạnh, anh ta mới chậm rãi đi về phía này.
“Mẹ, thằng nhãi nhà cậu hai chân bị chó cắn rồi sao, đi từ từ chầm chậm như bà lão đi dạo vậy?”
Lục Phong Thần hậm hực khiển trách một câu, sau đó chỉ vào Diệp Vĩnh Khang nói: “Còn không mau hành lễ với Hầu quân tướng!”
Nếu là người bình thường khi nghe thấy ba từ ‘Hầu quân tướng’, sắc mặt sẽ thay đổi ngay lập tức.
Nhưng người thanh niên trước mặt này lại ra vẻ rất nhàn nhã, quay đầu đánh giá Diệp Vĩnh Khang một lượt từ trên xuống, lười biếng nói: “Tham kiến Quân hầu, có gì xin chỉ giáo. Tôi còn phải tiến hành huấn luyện, vì vậy không đi cùng Quân hầu được, xin Quân hầu cứ thoải mái”.
Nói xong liền quay đầu bỏ đi.
“Thằng nhãi này, cậu định làm loạn phải không…?”
Lục Phong Thần tức đỏ hai mắt, định xông lên xử lý thằng nhãi này nhưng Diệp Vĩnh Khang lại khẽ giơ tay lên, nở nụ cười đầy ẩn ý nhìn bóng lưng Vương Huyền Sách, nói: “Được rồi, cứ để cậu ta đi, thằng nhóc này có bản lĩnh đấy”.
“Sư phụ, anh đừng chỉ đánh giá cậu ta như vậy. Thường ngày tôi quen rồi, thằng nhóc này chỗ nào cũng tốt, chỉ là tính cách có chút bướng bỉnh, cho dù làm gì cũng cứng ngắc như vậy…”
Lục Phong Thần nhanh chóng giải thích cho Vương Huyền Sách.
“Được rồi, anh không cần giải thích cho cậu ta nhiều làm gì”.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu giúp Lục Phong Thần chỉnh lại cổ áo, cười nói: “Tôi còn không rõ tâm tư của anh sao, trước mặt tôi thì nói này nói kia, thực ra trong lòng đang âm thầm bảo vệ”.
“Sư phụ, tôi…”
Lục Phong Thần bị nhìn thấu, khuôn mặt lập tức đỏ bừng như gấc.
“Được rồi, sao anh lại trở nên nhút nhát như vậy nhỉ, tôi là loại người nhỏ mọn thế sao?”
Diệp Vĩnh Khang nói xong liền quay đầu nhìn về phía Vương Huyền Sách đang chỉ đạo huấn luyện ở phía trước, khóe miệng không khỏi gợi lên một tia ẩn ý.
Anh có thể nhìn thấu tâm tư của Lục Phong Thần, đương nhiên anh cũng có thể biết được Vương Huyền Sách đang nghĩ gì.
Đối với hành động vô phép của Vương Huyền Sách, Diệp Vĩnh Khang không những không tính toán, ngược lại còn càng lúc càng tán thưởng chàng thanh niên này.
Là Tổng chỉ huy tối cao của chiến đoàn Thiên Long, thủ lĩnh trực tiếp của Thiên Long Vệ, cho dù là ngoại hình hay tuổi tác của Vương Huyền Sách đều không phù hợp với thân phận.
Khác với những sĩ quan quân đội rắn rỏi kia, Vương Huyền Sách có làn da trắng nõn mềm mại trời sinh và vẻ ngoài đẹp trai anh tuấn.
Anh ta có khuôn mặt giống hệt một oppa, dáng người cao ráo, trông trẻ hơn Diệp Vĩnh Khang vài tuổi.
Xét riêng về ngoại hình thì chắc chắn không thua kém các oppa chân dài, nhưng đôi lông mày của Vương Huyền Sách lại sắc sảo hơn so với các oppa đó nhiều.
Không ai có thể tưởng tượng được, một chàng thanh niên đẹp trai da mỏng thịt mềm như vậy lại là một cỗ máy giết người thành thạo trong việc đi rừng và có biệt danh là bóng ma chiến trường!