Trở Về Bên Em

Chương 1245: “Chiết xuất gen?”




Tuy nhiên đối mặt với những cám dỗ đó, những người này lại không hề dao động.



“Còn tôi nữa”.



Mao Nhất Huyền che mặt nhẹ nhàng nói: “Những chuyện mà mọi người làm cho anh em chúng tôi, cả đời này anh em chúng tôi cũng không có cách nào báo đáp. Chỉ cần mọi người cần, cái mạng này của hai anh em chúng tôi mọi người muốn lấy lúc nào cũng được”.



“Hai người đang nói gì vậy!”





Trương Tịnh trợn mắt nói: “Hai người chẳng qua chỉ là mốn bảo vệ mẹ mình mà thôi, dù sao mọi chuyện cũng đã rõ ràng rồi, sau này không cho phép ai nhắc tới nữa”.



“Sau này hai người phải sống thật tốt, đừng động một chút là đòi sống chết này cơ. Bố mẹ hai người làm những chuyện này, không phải vì muốn hai người sống thật tốt sao”.



“Được rồi, nói tiếp thành dạy đời mất, hai người mau quay về đi, sau này phải hiếu thuận với bố đấy. Ông ấy là một người bố siêu cừ luôn, hai người nên cảm thấy tự hào về ông ấy”.



Mao Nhất Trụ gật mạnh, nói: “Vậy thì những lời không cần thiết tôi sẽ không nói nhiều nữa, anh Diệp, chị Tiểu Túy, Tịnh Tịnh, mọi người bảo trọng, hẹn sau này gặp lại!”



“Đợi chút”.



Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nghĩ ra gì đó, liền bảo Trần Tiểu Túy và Trương Tịnh lên xe trước, còn mình ở lại.



“Anh Diệp, còn chuyện gì sao?”



Mao Nhất Trụ khó hiểu hỏi.



Diệp Vĩnh Khang nhìn Mao Nhất Huyền, nói: “Tôi có hai câu hỏi, câu đầu tiên có hơi mạo muội, hai người có thể từ chối trả lời, tôi muốn biết vì sao Mao Nhất Huyền phải mang khăn che mặt”.



Nhắc đến câu hỏi này, trong mắt Mao Nhất Trụ hiện lêm một tia mất mát.



Mao Nhất Huyền thở dài, giọng điệu có chút buồn bã: “Khoảng ba năm trước, cũng là lúc tôi và anh trai lần đầu biết được tung tích của mẹ”.



“Tôi đã gặp phải con quái vật ở cửa hang. Mặt của tôi không cẩn thận bị nó cào xước, bị hủy dung nhan”.



“Sau đó trúng một loại độc kỳ lạ, dùng mọi cách cũng không thể khôi phục lại khuôn mặt cũ được, vì vậy lúc nào cũng phải che kín mặt”.



Mao Nhất Trụ cũng thở dài nói: “Lần trước chúng ta đi bắt trăn mào gà cũng vì em gái của tôi. Thử dùng cách lấy độc trị độc, nhưng vẫn thất bại”.



Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày: “Con quái vật ở cửa rốt cuộc là thứ gì? Lẽ nào thật sự là thây ma sao?”



Mao Nhất Trụ khẽ lắc đầu, cười khổ nói: “Trên đời này làm gì có thây ma, tôi cũng đã nghiên cứu về con quái vật đó”.



“Sau này mới biết rằng con quái vật đó ban đầu chỉ là một con tinh tinh rất bình thường. Sau đó không rõ vì lý do gì, cơ thể của nó đã bị đột biến”.



“Hiện tại vẫn chưa rõ nguyên nhân đột biến, nhưng khả năng lớn nhất là nó đã bị tiêm một thứ thuốc đặc biệt gì đó”.



“Sau đó biến thành một con quái vật hình người, còn những sợi xích trên tay chân của nó cũng là do bị con người lắp vào”.



“Từ bốn sợi xích có thể suy ra được rằng trước đây con quái vật này là một vật thí nghiệm, sau đó không biết vì lý do gì mà tới đây”.



“Tôi đã lấy mẫu chất độc trên mặt em gái mình và tìm kiếm rất nhiều chuyên gia hàng đầu để nghiên cứu, nhưng những chuyên gia đó cũng không thể nào xác định được đây rốt cuộc là độc tố gì”.



“Nhưng có một điều chắc chắn, thứ này hoàn toàn không phải một chất độc, nó giống như một chiết xuất gen hơn”.



“Chiết xuất gen?”



Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.



Sau một lúc lâu, anh lại nhìn Mao Nhất Huyền, nói: “Câu hỏi thứ hai, hôm nay tôi có thể đánh bại con quái vật thực ra là nhờ sự giúp đỡ bí mật của cô, nói cho tôi biết điểm chí mạng của con quái vật nằm ở đâu”.



“Nhưng tôi có một câu hỏi. Vì sao cô biết điểm chí mạng của con quái vật nằm ở đâu, hơn nữa có khả năng tấn công tầm xa tuyệt vời như vậy, vì sao cô không tự mình giết chết nó?”



Mao Nhất Huyền ngây ra: “Điểm chí mạng? Tôi không biết, khi đó lúc anh đang chiến đấu với con quái vậy, tôi chỉ âm thầm đứng nhìn thôi”.



“Hơn nữa, tôi cũng không giỏi bất kỳ đòn tấn công tầm xa nào cả…”



Diệp Vĩnh Khang đột nhiên có chút sững sờ: “Ý của cô là, hôm nay người âm thầm giúp tôi không phải là cô sao?”