Cuốn nhật ký ghi lại từng khoảnh khắc giữa bố mẹ Mao Nhất Trụ, từ chi tiết nhỏ như một người đàn ông cao lớn cường tráng lại dùng một cây cỏ dại để làm ra một con chuồn chuồn tinh xảo.
Đến chi tiết lớn như không màng ý kiến của mọi người, chiến đấu chống lại toàn bộ bộ lạc!
Mà trong cuốn nhật ký cũng tiết lộ nguyên nhân thật sự khiến mẹ Mao Nhất Trụ ra đi.
Lúc đầu, bố của Mao Nhất Trụ nhất quyết không chịu chia tay với mẹ Mao Nhất Trụ, đừng nói là vị trí trưởng tộc, ông ấy thậm chí còn muốn cùng rời đi với mẹ cậu ta.
Vất bỏ vị trí trưởng tộc, từ bỏ hết vinh hoa phú quý, chỉ cần hai người được ở bên nhau là được.
Nhưng vận mệnh không cho họ quá nhiều lựa chọn, một số thế lực thù địch trong bộ lạc vốn đã thèm muốn vị trí này lâu rồi, cho nên chúng đưa ra một yêu cầu rất tàn nhẫn.
Bọn họ đi, được thôi. Nhưng hai đứa con trong bụng thì phải bỏ.
Chúng muốn diệt cỏ tận gốc, hai đứa trẻ này chính là mối nguy cơ rình rập.
Cuối cùng, vì để cứu hai đứa trẻ, mẹ của Mao Nhất Trụ đã quỳ xuống đất và cầu xin chồng rằng hãy để cho bà ấy đi.
Trong nhật ký viết rằng, mẹ của Mao Nhất Trụ sinh ra cặp song sinh, buổi tối hôm rời đi, bố của Mao Nhất Trụ đã ôm hai đứa bé quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi lã chã.
Nhiều năm qua, vì để đảm bảo sự an toàn cho hai đứa con của mình, bố của Mao Nhất Trụ cố tình tỏ ra lạnh lùng vô tình, cố ý tìm kiếm một tình yêu mới.
Hơn nữa phải dùng vô số thủ đoạn từng bước giải tỏa mối bất hòa, tất cả mọi thứ đều là vì muốn bảo vệ hai toàn cho hai đứa nhỏ.
Về nguồn gốc của viên ngọc định hồn, trong nhật ký không được ghi lại.
Nhưng lúc này ai cũng biết, mọi chuyện là do ai làm.
“Mao Nhất Trụ, mẹ của anh tên là Trương Niên Hoa đúng không?”
Trương Tịnh đóng cuốn nhật ký lại, nhẹ nhàng xoa lên trang tiêu đề của cuốn nhật ký có viết dòng chữ Trương Niên Hoa.
Mao Nhất Trụ nước mắt lưng tròng, khẽ gật đầu: “Đây là tên Long Hạ của mẹ anh, chỉ có bố anh mới biết”.
Trương Tịnh hít sâu một hơi, nói: “Mao Nhất Trụ, Mao Nhất Huyền, cái tên này là do bố anh đặt cho sao?”
Mao Nhất Trụ gật đầu: “Anh cũng không biết vì sao ông ấy lại đặt cho bọn anh hai cái tên kỳ lạ này”.
Trương Tịnh cẩn thận đưa cuốn nhật ký lại cho Mao Nhất Trụ: “Thời nhà Đường, có một nhà thơ tên là Lý Thương Ẩn, ông ấy có một bài thơ tên là ”.
Mao Nhất Trụ và Mao Nhất Huyền đều sững sờ trong giây lát, sau khi hoàn hồn, họ đột nhiên quỳ phịch xuống đất: “Bố!”
Đến tận bây giờ họ mới biết được nguồn gốc tên họ của mình.
Hai câu đầu trong : Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, nhất huyền nhất trụ tư niên hoa!
Dưới chân núi.
“Anh Diệp, chị Tiểu Túy, Trương Tịnh, lần này thật sự rất cám ơn mọi người. Mọi người đã cứu một người đàn ông lòng dạ xấu xa, làm ra chuyện bẩn thỉu và đê hèn như tôi”.
“Bây giờ nói gì thì cũng muộn rồi, hôm nay tôi xin nói một câu, sau này nếu như cần dùng tới tôi, tôi nhất định sẽ nhảy vào núi đao biển lửa!”
Mao Nhất Trụ vừa thấy cảm động vừa thấy có lỗi trong lòng.
Điều mà cậu ta không bao giờ ngờ được đó là Diệp Vĩnh Khang không những không tính toán chuyện cậu ta định giết bọn họ, mà thậm chí còn không có ý định chiếm đoạt ngọc định hồn.
Hơn nữa anh còn thề rằng, chuyện này anh sẽ luôn để trong lòng đến khi cơ thể mục nát, tuyệt đối sẽ không nói cho bất kỳ ai!
Điều này ngoài việc khiến cho Mao Nhất Trụ vô cùng ngạc nhiên còn càng khiến cậu ta cảm thấy tội lỗi vì hành động thiếu suy nghĩ của mình.
Trước đó, cậu ta chưa bao giờ tin rằng trên đời này có người nhìn thấy những bảo vật đó, đặc biệt là viên ngọc định hồn mà lại không động lòng cả.
Nhưng những người trước mặt này đều là rồng phượng, đương nhiên biết rằng giá trị của viên ngọc định hồn đó, ai có được nó, đừng nói là giàu nhất thiên hạ, chỉ cần lăn lộn một chút, top mười của Forbes không là vấn đề gì.