Bởi vì còn nhiều việc ở Giang Bắc, Diệp Vĩnh Khang không ở lại Thiên Hải, buổi chiều anh cùng Trần Tiểu Túy lên máy bay trở về Giang Bắc.
“Vĩnh Khang, anh thấy không khỏe sao?”
Trần Tiểu Túy hỏi với vẻ mặt quan tâm, Diệp Vĩnh Khang trông có vẻ có rất nhiều tâm sự khi rời khỏi núi Lan Đình.
“À, không đâu, suy nghĩ chút thôi, em nghỉ ngơi đi, hai ngày nay em đều không được ngủ ngon rồi”.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười nhìn Trần Tiểu Túy, sau đó tiếp tục trầm ngâm, trong mắt hiện lên một tia không cam lòng.
Hai chuyện này đều đã đánh vào dây thần kinh trong anh.
Theo lời Mao Nhất Trụ, con quái vật mà bọn họ gặp hôm nay trong hang động thực chất là một con tinh tinh bị nhiễm biến thể gen đặc biệt, sau đó dẫn đến đột biến.
Điều làm cho Diệp Vĩnh Khang cảm thấy có chút bất an là chuyện này không phải là anh không hề hay biết!
Trong thế giới ngầm, loại cao thủ nào cũng có, loại vũ khí xấu xa với công nghệ tiên tiến nào cũng có.
Ở nơi kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu này, không có mấy người có cái gọi là nhân từ đạo đức, luật rừng được thiết lập ra một cách rất sinh động.
Nói tóm lại, trong thế giới ngầm, không có từ gọi là thấp hèn, chỉ có hai kết quả là thắng lợi và thua cuộc thôi.
Bất kể dùng phương pháp nào, giết được kẻ địch chính là anh hùng, bị kẻ địch giết là phế vật.
Nhưng có một cách bị nghiêm cấm trong toàn bộ thế giới ngầm.
Bởi thì mức độ đáng sợ của thứ này, không thể dùng từ tàn khốc để miêu tả được nữa.
Thứ này nếu như không được để kiểm soát, nó không chỉ sẽ hủy diệt thế giới ngầm mà còn là một thảm họa chưa từng có đối với toàn bộ loài người!
Mà thứ này được gọi là vũ khí sinh hóa!
Bất cứ ai trong thế giới ngầm dám nghiên cứu thứ này mà không được cho phép sẽ lập tức bị toàn bộ thế giới hắc ám tấn công!
Nhưng cho dù như vậy, vẫn có một số người chấp nhận rủi ro.
Diệp Vĩnh Khang đã ở trong thế giới ngầm hai mươi năm, trong khoảng thời gian đó đã xảy ra hai tai nạn sinh hóa.
Một vụ là sử dụng chất cấm khét tiếng. Vào thời điểm đó, toàn bộ thế giới ngầm, bao gồm cả Điện Long Thần, sau khi đã phải trả cái giá đắt, cuối cùng đã kịp thời ngăn chặn được sự việc này.
Một thời gian trước, loại thuốc cấm lại xuất hiện ở nước Long Hạ, nhưng nó cũng đã được Sử Nam Bắc khống chế kịp thời.
Mà sự việc còn lại còn nghiêm trọng hơn nhiều so với vụ việc chất cấm nhiều!
Nếu như sự việc thuốc cấm khiến người ta cảm thấy sợ hãi thì sự việc còn lại lại khiến cho toàn bộ thế giới ngầm, bao gồm cả Diệp Vĩnh Khang đều cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Ảnh hưởng và tác hại của sự cố này thực ra không thể nào so bì được với sự cố chất cấm, và thậm chí ngay từ đầu nó đã không được coi trọng chút nào.
Tuy nhiên khi quân liên minh của thế giới ngầm đột phá kẻ thù và tìm thấy phòng thí nghiệm, tất cả mọi người trong đó bao gồm cả Diệp Vĩnh Khang đều toát mồ hôi lạnh!