Trở Về Bên Em

Chương 1243: “Chuyện này rốt cuộc là sao?”




“Thứ hai, cho dù sau này tâm thái của ông ta thay đổi, không màng hi sinh tính mạng của mẹ anh để đổi lấy sự an toàn cho quyền lợi”.



“Nhưng có một vấn đề ở đây. Nếu như ông ta chính thức nghĩ như vậy thì vốn dĩ ngay từ đầu đã không để hai người được sinh ra rồi”.





“Chứ không phải để sau khi hai người được sinh ra mới đuổi mẹ anh đi. Làm như vậy quá vòng vo, hơn nữa còn gây ra nhiều rắc rối không đáng có sau này”.



“Thứ ba, đây cũng là điểm bất hợp lý nhất, mẹ anh mất vì trầm cảm không lâu sau khi quay về nước. Vậy sao mẹ anh lại quen biết với người được gọi là cao nhân đó”.



“Hơn nữa một thứ quý giá như ngọc định hồn, cao nhân đó vì sao lại dùng nó để giúp cho cơ thể mẹ anh không bị thối rữa? Vậy cao nhân đó đang ở đâu, anh đã gặp chưa?”



Câu hỏi của Trương Tịnh như ba viên đạn liên tiếp nhắm vào, khiến cho hai người Mao Nhất Trụ và Mao Nhất Huyền nhất thời không biết nên trả lời ra sao.



“Những thứ mà em nói anh cũng đã từng nghĩ qua rồi, nhưng dù thế nào, sự thật vẫn là sự thật”.



Mao Nhất Trụ nghiến răng, cầm lấy chiếc hộp bọc vải đỏ trong tay Mao Nhất Huyền mở ra, bên trong là một cuốn sổ cao su màu đỏ đã cũ.



“Tất cả đều là do mẹ tôi viết, dựa vào những thứ này…”



Mao Nhất Trụ vừa nói vừa mở cuốn sổ ra, nhưng ngay khi cậu ta vừa nhìn lướt qua một cái, cả người đều ngây ra.



Ngay sau đó, hơi thở của cậu ta trở nên nặng nề hơn, không ngừng lật cuốn sổ đã ố vàng.



“Không, không, không thể nào!”



Mao Nhất Trụ hét lên.



“Anh, có chuyện gì vậy?”



Mao Nhất Huyền ở bên cạnh cũng rối lên, nhanh chóng cầm lấy cuốn sổ từ tay Mao Nhất Trụ, mới lật được hai trang, vẻ mặt của cô ta giống hệt Mao Nhất Trụ, như thể đã nhìn thấy một thứ khó tin vô cùng.



“Chuyện này rốt cuộc là sao?”



Mao Nhất Huyền bật khóc, hai bả vai run lên dữ dội.



Đám người Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh khó hiểu nhìn nhau, sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý của Diệp Vĩnh Khang, Trương Tịnh đột nhiên giật lấy cuốn sổ từ tay của Mao Nhất Huyền.

Trong cuốn nhật ký không phải là bản cáo trạng tội ác của bố Mao Nhất Trụ.



Mà mỗi câu mỗi chữ đều là sự ngọt ngào, hạnh phúc, yêu thương và nhớ nhung.