Từ ánh mắt không dễ phát hiện này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên hiểu ra vì sao ban đầu lão phu nhân lại phải chèn ép Trần Tiểu Túy.
“Anh A Minh, giới thiệu với anh, đây là bạn trai của em, tên là Từ Viễn Chí, nhà làm buôn bán dầu hỏa ở Trung Đông”.
Trần Lệ Bình vội vàng kéo tay Từ Viễn Chí tự hào giới thiệu.
“Ồ? Việc kinh doanh chắc lớn lắm nhỉ”.
Vừa nghe đối phương có nhà làm buôn bán dầu hỏa ở Trung Đông, A Minh vội vàng nhiệt tình đưa tay ra: “Hân hạnh gặp mặt anh Từ, tôi tên là Triệu Hưng Minh, chủ yếu làm bên ngành tài chính, lát nữa lưu cách thức liên hệ để tiện liên lạc nhé, có chuyện gì cũng có thể hợp tác với nhau”.
“Hân hạnh hân hạnh, cứ gọi tôi là Tiểu Chí là được, anh Triệu tuấn tú lịch sự, khí phách hiên ngang, hôm nay có thể quen biết anh là vinh hạnh của tôi, chi bằng hai anh em mình cùng uống thêm vài ly”.
Từ Viễn Chí cũng rất nhiệt tình đưa tay ra, tiếp đó hai người bắt đầu thổi phồng nhau một phen.
Từ big data đến blockchain, từ đòn bẩy kinh tế chuyển qua sự biến động của giá dầu, trong miệng hở một tí là nhắc đến thương vụ làm ăn mấy chục tỷ, khiến cho người khác không ngừng ngưỡng mộ.
“A Minh”.
Trần Sương tự hào về người đàn ông của mình, đồng thời cũng không quên mục đích chính của hôm nay, cô ta nhẹ nhàng dùng cùi chỏ thúc cánh tay A Minh, rồi đánh mắt sang phía Trần Tiểu Túy.
A Minh lập tức hiểu ý, vừa nãy lúc Trần Sương ra đón đã nói sơ qua với hắn về tình hình ở đây.
“Anh Từ à chúng ta lát nữa nói chuyện, hôm nay là lễ mừng thọ bà nội, nơi này còn có các vị khách khác, tôi phải đi chào hỏi một chút”.
Triệu Hưng Minh cười nói với Từ Viễn Chí.
Những lời này nghe thì đơn giản nhưng thực ra có ẩn ý khác, hắn đang khai chiến với Trần Tiểu Túy và Diệp Vĩnh Khang
Chỗ huyền diệu nằm ở bốn chữ “các vị khách khác”.
Thế nào gọi là các vị khách khác?
Hàm ý là hôm nay Trần Tiểu Túy và Diệp Vĩnh Khang là người ngoài!
“Tiểu Túy, đã lâu không gặp”.
Triệu Hưng Minh chủ động bưng ly rượu lên đi tới bên cạnh Trần Tiểu Túy mỉm cười nói: “Em vẫn đẹp như trước, chỉ là mắt nhìn hình như không được sáng như vậy nữa”.
“Mấy năm nay chắc là em cũng đã rất cố gắng nhỉ, anh vô cùng tán thưởng năng lực của em, nhưng là con gái cũng đâu cần phải khổ cực như vậy”.
Vãi chưởng, năng lực người này không thấp nhỉ!
Diệp Vĩnh Khang bên cạnh không nhịn được mà than thở trong lòng.
Không thể không nói Triệu Hưng Minh có thể trở thành người thừa kế hàng đầu của tập đoàn kia thì chắc chắn không chỉ dựa vào thân phận của hắn, mà người này quả thật không phải hạng người tầm thường.
Hắn vừa không phải loại người ngu ngốc to mồm như Trần Lệ Bình, cũng không hề phô trương khôn vặt như Trần Sương.
Mà là im hơi lặng tiếng phát động công kích tàn nhẫn nhất.
Đầu tiên từ đầu đến giờ hắn cũng không hề liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang lấy một cái mà đi thẳng về phía Trần Tiểu Túy, hoàn toàn xem anh như không khí, về khí thế đã thật sự đè ép cực lớn.
Tiếp đến hắn lại nói với Trần Tiểu Túy những lời giấu giếm ẩn ý ngấm ngầm.
Bề ngoài là đang khen ngợi Trần Tiểu Túy, thực tế là đang biểu đạt hiện giờ Trần Tiểu Túy đang sống rất khổ cực, nếu là ban đầu đi theo hắn thì cuộc sống sẽ tốt hơn so với bây giờ nhiều.
Chỉ ngắn ngủi vài câu đã bao hàm lượng tin tức to lớn, không thể không nói Triệu Hưng Minh quả thật có bản lĩnh.