Nhưng Diệp Vĩnh Khang cũng không vội lên tiếng, anh muốn xem thử Trần Tiểu Túy sẽ đối đáp như thế nào.
“Ừ, đúng là lâu rồi không gặp”.
Trần Tiểu Túy cũng cười khanh khách nâng ly đứng dậy, duy trì khoảng cách vừa đủ với đối phương, bình tĩnh tự tin nhìn hắn cười nói: “Anh cũng giống vậy, vẫn phong lưu như trước, chắc là mấy cô gái ở cùng anh cũng nhiều hơn so với trước kia nhỉ?”
“Tôi nghĩ ánh mắt của những cô gái đó sáng hơn tôi, bởi vì anh mắt của một cô gái chỉ khi thấy người mình thích mới sáng lên thôi”.
“Vậy nên anh vẫn luôn không cảm thấy ánh mắt tôi sáng lên. Ngoài ra đúng là bây giờ tôi khá bận rộn, nhưng cuộc sống mỗi ngày đều rất đủ đầy”.
“Có bạn bè thân thiết, cũng có người đàn ông khiến ánh mắt tôi tỏa sáng. Hơn nữa bây giờ tôi dựa vào sự cố gắng của bản thân cũng coi như đã làm ra được một vài thành tựu không đáng kể”.
“Nhưng điểm này lại khiến tôi đặc biệt tự hào, mặc dù một chút thành tựu kia trong mắt anh Triệu chẳng đáng nhắc tới, nhưng đều là dựa vào chính tôi cố gắng đạt được”.
“Không giống anh Triệu từ khi sinh ra đã có được tất cả mọi thứ, chắc chắn sẽ không phải bận rộn như tôi, có lúc thật ngưỡng mộ anh!”
Ngầu!
Diệp Vĩnh Khang nghe Trần Tiểu Túy nói xong suýt nữa không nhịn được mà vỗ bàn giơ ngón tay cái lên!
Mấy câu nói của Trần Tiểu Túy cũng nhẹ nhàng đơn giản, nhưng lại âm thầm chê bai chế giễu tên họ Triệu.
Nếu phiên dịch lời của cô ấy cho rõ ràng thì nó sẽ là: Bà đây chưa từng để ý đến thằng lăng nhăng khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt như anh.
Mặc dù bây giờ bà đây hơi bận rộn, nhưng lại sống rất tốt, có người lo lắng có người thương yêu, có cuộc sống của bản thân.
Hơn nữa hết thảy những thứ này đều là do bà đây dựa vào hai bàn tay mà làm ra, không giống tên rác rưởi nhà anh, nếu không phải dựa vào bối cảnh trong nhà thì anh chỉ là một tên oắt con vô dụng.
“Ha ha, vậy anh chúc mừng em, cụng ly nào!”
Triệu Hưng Minh cũng cực kỳ điềm tĩnh, mặc dù đoán chừng trong lòng đã bắt đầu mắng chửi, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười lễ phép như trước.
Chỉ là khóe miệng hắn không nhịn được mà khẽ giật giật vài cái, nhưng vẫn không qua được ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang.
Thấy nếu tiếp tục dây dưa với Trần Tiểu Túy thì có thể sẽ thua thiệt, Triệu Hưng Minh vội vàng chuyển dời mục tiêu, chĩa mũi dùi vào Diệp Vĩnh Khang.
“Đây là…”
“Đây là bạn trai tôi, là người đàn ông khiến ánh mắt tôi tỏa sáng, tên là Diệp Vĩnh Khang”.
Trần Tiểu Túy nhìn Diệp Vĩnh Khang thân mật giới thiệu, ánh mắt cô ấy mỗi khi nhìn về phía Diệp Vĩnh Khang thật sự sẽ tỏa sáng.
“Ồ, Diệp Vĩnh Khang, tên rất hay. Người khi ấy bị sáu đại môn phái vây công trên đỉnh núi Quang Minh chính là anh à?”
Triệu Hưng Minh nhìn Diệp Vĩnh Khang cười trêu đùa một câu, ý của hắn là chỉ tình tiết trong “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” có nhân vật nam chính tên là Trương Vô Kỵ, mà Vô Kỵ khá giống với Vĩnh Khang.
“Cám ơn lời khen, không ngờ kiến thức của anh cũng rất rộng”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Chỉ là hình như anh nhớ nhầm rồi, ban đầu bị sáu đại môn phái vây đánh là Minh Giáo, đến sau Trương Vô Kỵ mới xuất hiện đánh sáu đại môn phái tan tác như đám chó con, anh Triệu nói xem có đúng không?”