Trần Sương phấn kích đứng dậy chạy chậm ra cửa, lúc ra đến ngoài cửa còn không quên nghiêng đầu nhìn về phía Trần Tiểu Túy và Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt giễu cợt và khiêu khích.
“A Minh là thằng chó bị em vứt bỏ hồi trước à?”
Diệp Vĩnh Khang thấp giọng lẩm bẩm một câu.
Trần Tiểu Túy than thở, chậm rãi gật đầu: “Anh ta vẫn còn ghim thù chuyện lần trước, lát nữa có thể sẽ không thái bình được nữa, anh để ý một chút”.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: “Anh sẽ không so đo với côn trùng, nhưng điều kiện tiên quyết là mấy con côn trùng này đừng náo loạn, nếu không anh cũng không ngại tiện tay giết chết mấy con đâu”.
“Chào bà nội!”
Lúc này, Trần Sương đã kéo một người đàn ông dáng người cao ráo mặc vest phẳng phiu bước từ bên ngoài vào.
“Chào anh A Minh!”
Mọi người trong phòng nhìn thấy người này cũng rối rít đứng dậy chào hỏi.
Ngay cả lão phu nhân cũng chống cây gậy trúc đứng lên cười nói: “A Minh đến rồi đấy à, mau mau ngồi, hôm nay còn chờ mỗi cháu thôi đấy”.
A Minh ngược lại cũng không khách khí, tiện tay kéo qua một cái ghế ngồi xuống, lúc này mới lãnh đạm nói: “Mọi người ngồi xuống đi, bà nội cũng ngồi đi, người lớn tuổi như bà chân không thích hợp đứng lâu”.
Mọi người vội vàng nói cám ơn, lúc này mới lần nữa ngồi xuống ghế.
Không khó nhìn ra, người đàn ông tên là A Minh này có địa vị cực cao ở nhà họ Trần.
Chuyện này cũng dễ hiểu, Trần Tiểu Túy từng kể, mấy năm trước nhà họ Trần từng xuất hiện một nguy cơ cực lớn.
Nếu không phải có một tập đoàn đứng ra tương trợ thì e rằng hiện giờ nhà họ Trần đã rút khỏi hàng ngũ ba gia tộc lớn ở Thiên Hải.
Mà người đàn ông tên A Minh này chính là cậu chủ kiêm người thừa kế hàng đầu của tập đoàn kia, địa vị ở nhà họ Trần muốn không cao cũng không được.
“Anh A Minh, ly này em mời anh!”
“Anh A Minh, đã lâu không gặp, uống một ly nào!”
Sau khi ngồi xuống, mọi người bắt đầu thay phiên bưng ly lên mời rượu A Minh, thậm chí biểu hiện còn nhiệt tình hơn với lão phu nhân.
Điều trớ trêu hơn là ngay cả lão phu nhân cũng bưng ly rượu lên chủ động cụng ly cùng A Minh.
“A Minh, gần đây công việc của cháu bận rộn như vậy mà còn có thể dành thời gian đến đây, thật là có lòng”.
Lão phu nhân bưng ly rượu cười khanh khách.
“Bà nội khách khí rồi, đây là chuyện mà cháu phải làm mà, hơn nữa lần này cháu trở về là vì hẹn với mấy người bạn học cũ cùng nhau tụ tập, vừa hay đúng dịp bà mừng thọ, chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn”.
A Minh nói xong liền nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
“Ha ha A Minh có lòng rồi, bà cũng uống cạn”.
Lão phu nhân cũng nâng ly ngửa đầu uống vào, tuy trên mặt tươi cười nhưng từ trong đôi mắt của bà ta, Diệp Vĩnh Khang có thể nhìn ra vẻ không hài lòng và ấm ức khó phát hiện.