Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Tiểu Túy đỏ bừng vì xấu hổ.
Mặc dù bây giờ cô ấy đã nhận định Diệp Vĩnh Khang là người đàn ông của mình, hơn nữa hai người cũng đã phát sinh mối quan hệ tình cảm.
Nhưng nghe người đàn ông nói ra yêu cầu quá rõ ràng như vậy, cô ấy cảm thấy hơi bối rối, vừa hồi hộp vừa mong đợi, cảm xúc vô cùng mâu thuẫn.
“Anh không sợ có lỗi với vợ mình à?”
Hai tay Trần Tiểu Túy cầm vô lăng, bình tĩnh nói.
Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười xấu xa: “Chuyện đã thành rồi không thể quay lại được nữa. Giống như bị xử bắn vậy, bị bắn một lần hay mười lần thì có gì khác nhau đâu?”
“Haiz, đừng để ý đến chuyện này nữa, chỉ cần nói em có đồng ý hay không thôi”.
“Em…”
Trần Tiểu Túy nhất thời không nói nên lời, mặc dù cô ấy biết rất rõ những gì người đàn ông này nói đều là logic của mấy tên lưu manh, nhưng dường như cô ấy lại không tìm được lời nào để phản bác.
“Tối nay rồi tính tiếp…”
Trái tim Trần Tiểu Túy đập loạn xạ.
Thực ra đôi khi ngay cả chính cô ấy cũng không thể hiểu nổi tại sao mình lại trở nên như thế này.
Cô ấy khá bảo thủ trong chuyện nam nữ, từ nhỏ đến giờ chưa từng yêu đương, thậm chí chưa từng nắm tay con trai.
Cô ấy nằm mơ cũng không ngờ rằng một ngày nào đó mình sẽ ở bên một người đàn ông có gia đình, hơn nữa càng ngày càng lún sâu.
Thực ra không chỉ Trần Tiểu Túy, mà đôi khi ngay cả bản thân Diệp Vĩnh Khang cũng cảm thấy chuyện này không hiểu ra làm sao.
Mặc dù trước đây anh cũng không phải loại đàn ông tốt đẹp gì, ngay cả bản thân anh cũng không thể đếm được số phụ nữ anh đã ngủ cùng.
Nhưng sau khi trở về nước, anh đã hạ quyết tâm rằng cả đời này sẽ không phản bội Hạ Huyền Trúc, phản bội gia đình.
Anh cũng thừa nhận kể từ khi anh dần hiểu rõ Trần Tiểu Túy, anh càng nảy sinh cảm tình tốt với Trần Tiểu Túy.
Đây cũng là thói thường của con người, người phụ nữ mới lạ như Trần Tiểu Túy, ai mà không động lòng chứ?
Lúc đầu, sau khi Diệp Vĩnh Khang phát hiện ra dấu hiệu này, anh cũng đã thử kiềm chế bản thân, nhiều lần cố ý tránh mặt Trần Tiểu Túy để tránh giữa hai người phát sinh ra quá nhiều chuyện.
Nhưng càng sợ cái gì thì cái đó càng đến, theo sự thay đổi của thời gian, loại cảm xúc này không những không mất đi mà ngược lại còn sinh sôi nảy nở.
Cuối cùng cũng đến điểm giới hạn thì lại gặp một bước ngoặt, hai người củi khô lửa cháy lại ở bên nhau.
Diệp Vĩnh Khang luôn cảm thấy có lỗi với Hạ Huyền Trúc, nhưng anh không đủ can đảm để chia tay hoàn toàn với Trần Tiểu Túy.
Vì thế Diệp Vĩnh Khang bắt đầu diễn vai chim ưng, không cần suy nghĩ gì, muốn làm gì thì làm thôi.
Còn về phần hậu quả, binh đến thì tướng chặn, nước đến thì đất ngăn, nhân do mình trồng thì tự mình phải gánh chịu hậu quả.
Khoảng hai mươi phút sau, hai người họ đã đến cửa nhà hàng Hải Thượng Hải.