Chỉ nhìn từ bên ngoài, phải nói rằng nhà hàng ở thành phố hàng đầu như Thiên Hải, tuyệt đối không phải là nơi mà nhà hàng sang trọng ở thành phố hạng ba như Giang Bắc có thể sánh bằng.
Nhà hàng Đường Triều ở Giang Bắc của Đường Văn Nguyên chắc chắn là nhà hàng số một ở Giang Bắc.
Nhưng so với nhà hàng Hải Thượng Hải thì còn thua xa.
Bất luận về phong cách thiết kế hay về trình độ trang trí đều vượt xa nhà hàng Đường Triều mấy con phố.
“Lát nữa anh nhẫn nại một chút, đừng quên chuyện anh đã hứa với em, em thật sự không muốn quan hệ giữa mình và bà nội trở nên căng thẳng”.
Trước khi xuống xe, Trần Tiểu Túy không quên nhắc nhở.
“Yên tâm đi, anh tự biết chừng mực”.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười nói.
Lúc này, Trần Tiểu Túy mới yên tâm mở cửa xe, sau đó khoác tay Diệp Vĩnh Khang đi về phía cửa nhà hàng.
“Ồ, đây chẳng phải là cô hai nhà chúng ta sao?”
Hai người vừa đi tới cửa nhà hàng thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nữ chói tai.
Quay đầu lại nhìn thì thấy một người phụ nữ trẻ xinh đẹp, mặc váy dài màu xanh lục đang đi về phía bọn họ.
“Đây là em họ của em, Trần Lệ Bình”.
Trần Tiểu Túy hơi nhíu mày, thấp giọng giới thiệu với Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu, không cần giới thiệu quá nhiều, chỉ cần nhìn dáng vẻ này anh cũng có thể đoán được cơn bão hôm nay sẽ bắt đầu sớm hơn dự kiến.
“Chẳng phải chị đang sống rất tốt ở Giang Bắc à, sao lại chạy tới đây làm gì? Sao thế, đồ ăn ở quê ăn không quen nên chạy đến thành phố ăn ngon một bữa à?”
Có thể thấy, Trần Lệ Bình không phải là dạng tầm thường, căn bản không cần trải thảm, thậm chí còn không cần diễn cũng có thể “khai hỏa” ngay.
Trần Tiểu Túy cũng bình tĩnh trả lời: “Liên quan đến cô sao?”
“Hừ, xem chị nói gì kìa, sao lại không liên quan đến tôi chứ?”
Trần Lệ Bình hất cằm, tay chống eo nói: “Hôm nay là lễ mừng thọ của bà nội, chị mặt dày không mời tự đến, nếu bà nội nhìn thấy loại người thường gây tai họa cho người khác như chị rồi nổi giận thì sao?”
“Tôi nói chị này, lớn vậy rồi sao da mặt lại dày thế chứ! Rõ ràng biết nhà họ Trần không muốn gặp chị, vậy mà còn chạy tới đây gây phiền phức, có biết xấu hổ không vậy hả?”
“Nhà hàng là do cô mở à?”
Trần Tiểu Túy đợi đối phương nói xong, đột nhiên tăng âm lượng nói: “Tôi tới đây cần báo cáo với cô sao?”
“Cô cũng biết là sinh nhật của bà nội, không phải sinh nhật cô, vậy nên đừng ở đây xen vào chuyện của người khác!”
“Cô là người nhà họ Trần, lẽ nào tôi không phải sao?”
“Hơn nữa, nếu luận theo cấp bậc, cô còn phải gọi tôi là chị!”