Nói xong người đó chẳng buồn quay đầu lại mà bước thẳng ra bên ngoài.
Mọi người nhìn thẻ bài bạch ngọc đó, đột nhiên kinh hãi đổ mồ hôi lạnh!
Thẻ bài bạch ngọc đó được chạm khắc một số hoa văn tinh xảo, chính giữa là một chữ Lý được viết theo lối chữ triện!
Thẻ bài bạch ngọc nhà họ Lý!
Ban nãy người kia thật sự là cô chủ nhà họ Lý!
“Không đúng!”
Đúng lúc này, trong đám người đột nhiên có người lên tiếng nói: “Ban nãy tôi nghe thấy bạn cô ta gọi cô ta là Trương Tịnh, cô chủ nhà họ Lý thì sao lại mang họ Trương?”
“Câm mồm!”
Ông chủ quán trà cũng là một người có chút hiểu biết, đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn người vừa mới nói rồi run rẩy lên tiếng: “Vậy thì đúng rồi, cô chủ nhà họ Lý không mang họ Lý mà để họ Trương theo mẹ ruột…”
Không khí trong quán trà đột nhiên đông cứng tới cực điểm.
Trương Tịnh lúc này đã ngồi trên con xe Bentley căn bản chẳng buồn để tâm tới mấy chuyện rắc rối này, trong đầu cô ấy chỉ toàn là ánh mắt người đàn ông ban nãy nhìn mình và cả những lời người đó đã nói.
Dáng vẻ và phong cách ăn mặc bình thường, giơ tay nhấc chân thậm chí còn hơi thô tục, điệu bộ chợ búa.
Thế nhưng lại có thể cười nói bình thản dưới áp lực tinh thần tiềm thức của cô ấy, hơn nữa còn vô thức khiến cho cô ấy cảm nhận được một cảm giác áp chế kỳ lạ.
Khí tức chợ búa, khí thế quý tộc, hai thứ này hoàn toàn không ở trong cùng một thế giới, thậm chí còn là hai thứ hoàn toàn đối lập lại có thể cùng xuất hiện trên cơ thể một người như kỳ tích.
Đây là người đàn ông như thế nào?
Lúc này Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Tuý đang trên đường tới nhà hàng Hải Thượng Hải.
Buổi lễ mừng thọ lần này của lão phu nhân nhà họ Trần không mời người ngoài, thậm chí nội bộ gia tộc cũng chỉ mời số ít thế hệ sau dòng chính mà thôi.
Địa điểm là nhà hàng Hải Thượng Hải xa hoa nhất thành phố Thiên Hải.
“Vĩnh Khang, em có một chuyện muốn bàn với anh”.
Trần Tiểu Tuý vừa lái xe vừa nói, sắc mặt rõ ràng hơi khó xử.
Diệp Vĩnh Khang ngồi trên ghế lái phụ, mặc dù kỹ thuật lái xe của anh có thể so bì với bất cứ tuyển thủ chuyên nghiệp hàng đầu nào trên thế giới, nhưng anh lại không thích lái xe.
“Ừ, là chuyện mà cô bạn thân của em đã nói với anh đúng không?”
Diệp Vĩnh Khang lên tiếng.
“Ban nãy cậu ấy cố ý bảo em tránh đi là để nói với anh chuyện này sao?”
Trần Tiểu Tuý khẽ thở dài, nói: “Vẫn là Tịnh Tịnh hiểu em, thật ra lúc đến trong lòng em vẫn luôn đắn đo chuyện này”.
“Mặc dù mấy năm qua quả thực bà nội đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với em, thế nhưng trước đây bà ấy thật sự không phải người như vậy, hơn nữa còn từng cứu em một mạng…”
“Vĩnh Khang, thật lòng em không nhẫn tâm được, cũng không muốn quan hệ với bà ấy trở nên quá xa cách, anh… có thể hiểu cho em không?”
Diệp Vĩnh Khang nghe xong thì nhìn chăm chăm về phía trước qua kính chắn gió mất mấy giây, sau đó cử động cánh tay, quay đầu cười nói với Trần Tiểu Tuý: “Yên tâm đi, anh vừa nói với bạn thân của em rồi, anh tôn trọng ý kiến của em”.
“Chỉ có điều em phải bù đắp cho anh một chút mới được”.
“Bù đắp thế nào, anh nói đi”.
Khoé miệng Trần Tiểu Tuý cuối cùng cũng nở một nụ cười thoải mái: “Chỉ cần em có thể làm được”.
Ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang thần bí nhìn ra khắp bốn phía, sau đó nhẹ nhàng kề sát môi vào bên tai Trần Tiểu Tuý: “Anh muốn…”