Lúc này, một thanh niên mặc vest có hoa văn, đầu tóc bóng lộn đi tới trước mặt bắt chuyện.
“Cút”.
Trương Tịnh lạnh lùng thốt ra một chữ, chẳng buồn liếc nhìn người đó lấy một lần, chỉ là ánh mắt vẫn nhìn về phía mà Diệp Vĩnh Khang rời đi.
“Ôi người đẹp, đừng lạnh lùng như thế chứ, bố tôi là chủ tịch của Bất động sản Thịnh Đạt, chiếc Ferrari của tôi đang đỗ ở bên dưới, hay là giờ tôi đưa cô đi mua túi nhé?”
Trương Tịnh vẫn không buồn nhìn đối phương lấy một lần mà chỉ chậm rãi đứng dậy bước về phía cửa.
Thanh niên đó hết sức vui sướng, vội vàng đi theo: “Như này mới đúng chứ, cô yên tâm, đi theo tôi nhất định sẽ không chịu thiệt, tôi biết một khách sạn năm sao, tối nay hai ta đến phòng tổng thống uống rượu, bên đó…”
Xoạt…
Trương Tịnh đột nhiên quay đầu lại, trong mắt loé lên tia sáng sắc lạnh, lạnh lùng nói: “Trong vòng năm phút, khiến Bất động sản Thịnh Đạt phá sản, đập xe và đánh anh ta tàn phế!”
Nói xong, cô ấy chẳng buồn quay đầu lại, vội vàng đi ra bên ngoài.
Đầu óc thanh niên đó mịt mờ, hoàn toàn không biết đối phương đang nói gì.
“Muốn chân trái hay chân phải?”
Lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói đàn ông trầm khàn.
Thanh niên đó sững sờ, quay đầu lại nhìn thấy một người đàn ông trọc đầu, mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc bình thường đang nhìn mình chăm chăm.
“Con mẹ nó, mày là ai?”
Thanh niên đó quát lên một câu.
“Vậy thì để tao chọn giúp mày!”
Người đàn ông mặc sơ mi không nói thêm lời nào, đột nhiên giơ chân tung một cú đá thẳng vào cẳng chân của đối phương.
Chỉ nghe thấy rắc một tiếng, ngay sau đó là một tiếng thét như lợn bị chọc tiết.
Xương cẳng chân của thanh niên đó cong thành một góc chín mươi độ, lộ ra khớp xướng trắng dính cả máu, thoạt nhìn vô cùng kinh người!
“Cậu là ai, người đâu, bắt tên này lại cho tôi!”
Ông chủ quán trà sợ hết cả hồn, vội vàng gọi bảo vệ xông vào, phẫn nộ nói với người đàn ông mặc sơ mi: “Có biết cậu ấy là ai không, cậu chủ của Bất động sản Thịnh Đạt đấy!”
Người đàn ông mặc sơ mi khinh thường hừ một tiếng, cũng chẳng buồn để ý tới ông chủ quán trà, mà nhìn thanh niên đó đang không ngừng kêu gào trên mặt đất, lạnh lùng lên tiếng: “Mày có biết ban nãy mày nói ra mấy lời như thế với cô chủ nhà họ Lý thì sẽ có hậu quả như thế nào không?”
Cô chủ nhà họ Lý?
Mọi người ngơ ngác, sau khi phản ứng lại thì lập tức hít sâu, toàn thân ớn lạnh.
Ông chủ quán trà sợ tới độ đứng không vững.
Còn thanh niên đang gào thét trên mặt đất lại sợ hãi quá mức mà tạm thời quên luôn cả đau đớn, ánh mắt trống rỗng giống như một cái xác bị rút cạn linh hồn!
Bất động sản Thịnh Đạt quả thực cũng có chút tiếng tăm ở đây, ít nhất cũng lọt top mười trong giới bất động sản.
Thế nhưng so với nhà họ Lý thì giống như khoảng cách giữa con rệp và sư tử!
Ba gia tộc lớn của Thiên Hải, bao gồm Lý, Trần, Trịnh.
Người của ba gia tộc này gần như nắm giữ một phần ba huyết mạch kinh tế của toàn thành phố Thiên Hải, bất cứ quyết sách nào của bọn họ đều rất có khả năng thúc đẩy kinh tế Thiên Hải phát triển trong một khoảng thời gian rất dài.