Trở Thành Nhân Vật Qua Đường A, Tôi Cứu Vớt Anh Trai Phản Diện

Chương 4




16.

Chiều xuống,mặt trời dần lặn về phía tây, Bạch Nguyệt đi một mình trên đường.

Gần đây thành phố S không còn yên bình nữa, người nào trong lòng cũng hoảng sợ.

Bạch Nguyệt không có ý định đi quá xa nên cô chỉ đi dạo trong tiểu khu.

Nhà cô hiện tại đã vượt qua được thời kì khó khăn nhất, mọi chuyện đã dần bắt đầu tốt hơn.

Lúc trước ba mẹ đã bán đi căn nhà cũ để trả nợ, khi mấy năm nay dần tốt hơn, họ lại mua một căn nhà mới.

Ngôi nhà này không lớn như nhà cũ, nhưng lại rất ấm cúng.

Nhưng dù đã qua rất nhiều năm, họ vẫn luôn để lại một phòng cho Thẩm Kiếm.

Ba mẹ và cô vẫn luôn chờ anh trở về.

17.

Bất chợt Bạch Nguyệt nhìn thấy có một nam một nữ đứng trước cửa tiểu khu, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

Nam nữ chính....

Đậu xanh rau má!!! Không phải chứ!!không thể nào!!Dựa theo kịch bản của tiểu thuyết gốc, nam nữ chính đi đến đâu là án mạng theo đến đó à nha!Nhưng mà đây chính là tiểu khu nhà cô mà!!!18" Bọn họ thế quái nào lại đi về hướng nhà của cô vậy?"Bạch Nguyệt hoang mang sợ hãi, núp vào một góc rẽ rồi thò đầu ra nhìn bọn họ.

Không thể nào, chắc sẽ không trùng hợp vậy chứ.

Chẳng lẽ Thẩm Kiếm thật sự đã trở thành một kẻ giết người liên hoàn nên bọn họ truy tìm đến tận nhà để dò hỏi?Bạch Nguyệt suy nghĩ, quyết định đi theo sau nhìn thử.

Nhưng khi cô vừa bước ra một bước, thì bỗng có một người túm chặt lấy tay cô, khi cô vừa cau mày quay đầu lại xem là ai thì bị người khác phía sau bịt mũi miệng lại.

Bóng đêm, từng chút từng chút cắn nuốt cô.

19Khi Bạch Nguyệt tỉnh dậy thì chỉ thấy trước mắt mình là một mảnh tối đen, đầu cô đau như búa bổ.

Bạch Nguyệt đang nằm trên một chiếc giường vô cùng cứng, đôi mắt bị che lại, tay chân đều bị cột chặt.

Trong không khí ngập tràn mùi máu tươi, còn có mùi thối rữa mục nát của mấy tầng hầm ngầm dưới lòng đất.

Tuyệt vọng từng chút từng chút bao phủ lấy cô.

Đáng lẽ cô đã phải chết vào năm mười sáu tuổi, trong vai một nhân vật tuyến 18 qua đường trong cuốn sách này rồi, nên giờ đây đoán chắc rằng sẽ chẳng ai đến cứu cô đâu.

Cô không biết mình đã ở đây được bao lâu, không có đồ ăn, không có nước uống.

Cũng không biết bản thân cô có thể chống đỡ được bao lâu nữa.

Cô đã thử thoát ra, nhưng cổ tay với cổ chân đều bị cột quá chặt nên cũng không có chút hi vọng nào.

Ở một chỗ nào đó, có tiếng vòi nước bị rỉ nhỏ giọt, tí tí tách, tí tách, tí tách.

Lòng cô cũng từng chút từng chút nặng trĩu."Két — —"Cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân từ từ lại gần.

Bạch Nguyệt nghe thấy người kia cười một tiếng, sau đó một đồ vật lạnh lẽo lướt qua mặt cô.

Người này không phải Thẩm Kiếm.

Hi vọng cuối cùng của cô cũng dập tắt.

Bạch Nguyệt nhắm mắt cam chịu số phận, chờ đợi giây phút xuôi tay.

Nhưng trong thời khắc cuối cùng, trong đầu cô hiện ra một bóng dáng một người.

Người đó sờ đầu cô, dịu dàng hỏi cô: "Nguyệt Nguyệt, hôm nay em muốn ăn bánh kem mùi gì?"Nước mắt cô lặng lẽ chảy xuốngThẩm Kiếm, anh đâu rồi?Em có lẽ..

sẽ không thể gặp lại anh được nữa."ẦM!!"Cửa dường như bị ai đó mạnh mẽ đạp mạnh, tiếp theo truyền đến tiếng bước chân vội vàng.

Người bên cạnh cô hình như bị hoảng sợ, con dao trong tay rơi xuống vang lên tiếng " Loảng xoảng"."Thẩm..."Người kia hình như đang muốn nói một chuyện gì đó nhưng lại bị một cái gì cứng đâm vào cổ họng nên truyền đến những tiếng rên rỉ đầy thống khổ.

Còn người từ trên trời giáng xuống giải cứu cô thì không nói gì, toàn bộ hành trình đều im lặng giúp Bạch Nguyệt cởi xích tay chân.

Nhưng đến khi cô chuẩn bị tháo bịt mắt xuống, anh liền đè tay Bạch Nguyệt lại."Đừng nhìn." Anh nói" Thẩm Kiếm? Là anh sao?"Anh im lặng.

- -Hiện tại chỉ được dịch đăng ở wattpad và chính page.

Bản dịch chỉ có thể cam kết đúng từ 70-80%, nên nếu có sai sót hi vọng mọi người nhẹ nhàng nói cho Nguyệt nha.