Quay lại khoảng nửa ngày trước
"Anh Thẩm, người anh em này của tôi còn có thể cứu được hay không?" Một người đàn ông gầy yếu khẩn trương hỏi.
Thẩm Kiếm cau mày, kiểm tra vết thương của người đàn ông nằm trên giường bệnh.
" Vết thương do súng tạo ra, các người lại làm gì rồi?"
"Không có làm gì hết, chỉ là bị mấy người thành phố sát bên đe dọa..."
"Tôi hỏi là các người đang làm gì?" Thẩm Kiếm bất ngờ nghiêm túc hỏi, đôi mắt đằng sau mắt kính lạnh lẽo đến dọa người.
" Buôn bán súng đạn." Người đàn ông nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói.
Thẩm Kiếm trầm mặc một lúc, rồi bắt đầu giải phẫu.
"Có thể cứu, anh đi ra ngoài"
Phẫu thuật xong, người bị thương được vài người nâng ra ngoài.
Anh ngẩng đầu nhìn bản thân mình trong gương. bởi vì mấy năm nay không được nhìn thấy ánh mặt trời mà khuôn mặt có chút tái nhợt.
Quần thâm mắt dày đặt làm cả người anh trong có vẻ phờ phạc
Anh lấy trong ngực ra một chiếc vòng cổ, chăm chú nhìn sẽ thấy có một cái nút áo màu hồng đào.
Thẩm Kiếm nắm chặt lấy nút áo, nhắm hai mắt lại.
Nguyệt Nguyệt....
Thẩm Kiếm lại một lần nữa đến chợ đen, đây là nơi hắn đã tới lui vô số lần.
"Nghe nói gần đây có tội phạm giết người hả?"
" Tôi nghe nói, mới đây là một cô gái bị mất tích, tôi đã xem ảnh rồi, là một mỹ nữ đó, chậc chậc chậc"
"Nghe nói là tiểu thư Bạch Gia... Mặc dù là sau này Bạch Gia bị xuống dốc, nhưng mấy năm gần đây lại đang từng bước đi lên, kiểu này khả năng cao là bị đối thủ giở thủ đoạn rồi."
Bước chân Thẩm Kiếm đột nhiên dừng lại.
Chỗ này là chợ đen của thành phố S, là nơi đen tối dơ bẩn nhất trong thành phố,
Ngư long hỗn tạp, loại người nào cũng có.
Anh quay đầu lại nhìn, người kia đang nói chuyện không kịp phòng chuẩn bị mà đối mặt với ánh mắt của Thẩm Kiếm, ngẩn người.
" Có chuyện gì sao người anh em? Làm sao... vây?" Người đàn ông chột dạ hỏi
Thẩm Kiếm bước 2 bước lại gần, trầm giọng hỏi:
" Anh nói cô gái kia, tên là gì?"
" Hình như... tên... tên là Bạch Nguyệt...."
21
Bạch Nguyệt được một người ôm vào trong ngực, đôi mắt vẫn bị bịt lại như cũ
Anh không trả lời câu hỏi của Bạch Nguyệt, nhưng cô vẫn biết rõ đó là Thẩm Kiếm
Bạch nguyệt ngửi thấy trên quần áo của anh có mùi thuốc sát, cũng không hiểu sao bản thân lại cảm thấy yên tâm.
Cô ở trong lòng ngực anh cọ cọ giống khi còn nhỏ rồi an tâm mà ngủ.
Trong mơ màng, Bạch Nguyệt được đặt nằm ở một chiếc giường cứng rắn, hơi ấm quen thuộc không còn nữa, cô bừng tỉnh lại.
"Đừng đi mà." Bạch nguyệt duỗi tay bắt lấy cánh tay anh, "Anh không được bỏ em nữa."
Thân thể Thẩm Kiếm cứng lại trong chợp mắt, do dự mà tháo xuống bịt mắt cho Bạch Nguyệt.
Phòng không có bật đèn, vì đã thích ứng với bóng đen nên Bạch Nguyệt thấy rõ hình dàng của anh
Cô ôm lấy cổ anh, vùng vẫy ngồi dậy, ghé vào trên vai anh
"Anh đã đi đâu vậy hả, tại sao lại bỏ lại em, tại sao..."
Quần áo của anh bị nước mắt nước mũi dính phải, ban đầu cô còn khóc nức nở càng ngày cô lại càng khóc lớn.
Thẩm Kiếm luống cuống ôm lấy Bạch Nguyệt
Tay từng chút vuốt tóc Bạch Nguyệt.
Rất lâu sau đó, khi thể xác và tinh thần của đều đã mệt, Bạch Nguyệt mới dựa vào trên vai anh ngủ.
Thẩm Kiếm chậm rãi để Bạch Nguyệt xuống, đắp chăn lại cho cô.
Trong bóng tối, vẻ mặt anh đầy phức tạp
Thẩm Kiếm chậm rãi tiến sát lại gần mặt Bạch Nguyệt, đôi mắt lạnh lùng giờ lại hiện lên ham muốn chiếm hữu.
"Xin lỗi em, Nguyệt Nguyệt." Anh nói
22
Khi Bạch nguyệt mở mắt tỉnh lại, đỉnh đầu lại là một vách tường tái nhợt
Trong không khí tràn ngập mùi nước sát trùng của bệnh viện
Bạch nguyệt nghiêng đầu nhìn, bên mép giường, mẹ của cô đang ngồi trên ghế ghọt táo.
"Tiểu Nguyệt con tỉnh rồi sao?Có khát không?"
Bạch Nguyệt gật đầu nhẹ
Cuống họng Khô khốc được nước làm ướt thoải mái hơn rất nhiều. Cuống họng Bạch Nguyệt khàn khàn hỏi ra vấn đề còn đang nghi vấn từ khi tỉnh lại: " Mẹ ơi, Thẩm Kiếm đâu rồi?"
Tay mẹ dừng lại, vỏ táo đang được gọt hoàn mỹ bất ngờ bị đứt gãy
"Tiểu Nguyệt......" Vẻ mặt mẹ hiện lên chút khó xử
Bạch Nguyệt vật lộn ngồi dậy, vội vàng hỏi:
"Vậy ai cứu con ra!"
"Là cảnh sát Trần."
Mọi chuyện xảy ra đều giống như một giấc mộng
Tất cả mọi người nói với Bạch Nguyệt rằng, là cảnh sát Trần đã cứu cô.
Thẩm Kiếm chưa từng xuất hiện.
Nhưng cái ôm ấp kia, còn cái hình dáng quen thuộc trong bóng tối đó, người đó chắc chắn là Thẩm Kiếm
Bạch nguyệt đã gặp cảnh sát Trần vài lần, anh ta cũng nói là anh ta đã cứu cô
Cô nhìn chàng nam chính lôi thôi lếch thếch trông có chút du côn, đột nhiên lâm vào trầm tư
Trong lòng cô có một suy đoán lớn mật
23
"Cảnh sát Trần, bữa đó anh đi tới nhà tôi làm gì vậy?"
Cảnh sát Trần đang hút một điếu thuốc, bỗng ý thức được Bạch Nguyệt là người bệnh, lại vội vàng dập tắt.
" Chúng tôi nghi ngờ có kẻ tình nghi i theo dõi cô, nên đã sớm quyết định bảo vệ cô,chỉ là không nghĩ tới hắn ta lại ra tay nhanh như vậy."
Bạch Nguyệt nghiêng đầu,thẳng thắn nhìn hắn.
" Cảnh sát Trần, anh có biết Thẩm Kiếm không?"
"Tôi không biết, nhưng theo tôi nhớ thì... Hình như là anh trai mất tích của cô?"Hắn nói.
Bạch Nguyệt nhìn thẳng vào trong mắt hắn, cười cười, hàn huyên thêm vài câu, sau đó tạm biệt hắn..
Cô đã có được đáp án của mình rồi.