Trở Thành Nhân Vật Qua Đường A, Tôi Cứu Vớt Anh Trai Phản Diện

Chương 3




Cô tên là Bạch Nguyệt.

Hiện tại... được 5 tuổi.

Là một nhân vật qua đường A không đáng để nhắc đến trong quyển truyện này

Cô tới để giải cứu phản diện, nhưng bất tri bất giác, cô lại bị quấn vào chính cốt truyện này.

- ------------

11

Gần đây ba mẹ đi công tác nên ít khi nào về nhà.

Trong nhà mọi việc bếp núc đều dựa vào Thẩm Kiếm.

Thẩm Kiếm đang làm bánh kem cho Bạch Nguyệt nhưng sắc mặt vẫn không được tốt lắm.

"Anh làm sao vậy? Là ai chọc giận anh à?"

Thẩm Kiếm không nói một lời, lấy nĩa đưa cho Bạch Nguyệt rồi im lặng nhìn cô.

Mặc dù có chút kì lạ, nhưng nếu Thẩm Kiếm đã không muốn nói thì cô cũng sẽ không hỏi, cô quyết định ăn bánh ngọt trước rồi bắt đầu chuyển chủ đề cằn nhằn về những việc xảy ra ở trường học.

Bạch Nguyệt ăn xong bánh kem thì cảm thấy vô cùng thỏa mãn nằm liệt luôn trên sô pha.

"Miệng của em dính kem kìa". Thẩm Kiếm đột nhiên nói.

Bạch Nguyệt nghe vậy thì lau miệng, nhưng mà không có lau trúng.

Thẩm Kiếm thở dài lấy tay lau kem trên môi cho Bạch Nguyệt.

Hai người chợt khựng lại trong giây lát.

Bạch Nguyệt muốn lấy giấy lau tay cho anh, nhưng lại không thấy giấy nằm đâu.

" Em em em đi WC" Bạch Nguyệt đứng dậy, chạy nhanh như bay rời khỏi hiện trường.

Từ sau khi Thẩm Kiếm mười bốn tuổi, anh đã luôn cùng cô giữ khoảng cách an toàn, nhưng tự nhiên bữa nay lại có chút gần gũi làm Bạch Nguyệt bối rối không biết làm sao.

Đợi cho đến khi Bạch Nguyệt đi rồi, Thẩm Kiếm nhìn ngón tay dính kem, môi cong lên nở nụ cười, rồi liếm hết kem trên tay mình vào trong miệng.

Thật ngọt.

12.

Ba mẹ Bạch Nguyệt càng ngày càng đi công tác nhiều hơn.

Lâu lâu nhà họ mới cùng nhau ăn cơm, kể cả không khí đầm ấm hòa thuận ban đầu giờ cũng biến đi đâu không thấy.

Bạch Nguyệt cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, đại khái có lẽ là công ty đang xảy ra vấn đề gì đó.

Cốt truyện ban đầu của nguyên chủ là trở thành bạch nguyệt quang của Thẩm Kiếm cũng chỉ xuất hiện trong hồi ức của anh.

Đến tận khi kết thúc tính mạng, anh vẫn luôn nhớ đến tia ánh mặt trời ấm áp đó, mà nguyên chủ Bạch Nguyệt thì vĩnh viễn biến mất vào năm mười sáu tuổi.

Vậy mà phòng khách lạnh tanh lạnh lẽo, giống như tuyết rơi trong nhà.

Bạch Nguyệt ngồi một mình trên sô pha, điện thoại truyền đến âm thanh máy móc lạnh lùng đến tai người dùng.

Thẩm Kiếm cũng không biết đi đâu rồi.

Bạch Nguyệt bỗng cảm thấy có chút mất mát.

Kiếp trước, cô không có cha mẹ, sinh nhật năm nào cũng đều tổ chức một mình.

Nhưng từ khi xuyên đến đây, cô lần đâu tiên được trải nghiệm cái cảm giác ấm áp của gia đình.

Thế nhưng hôm nay cô lại chỉ còn một mình.

Giống như trước kia, mỗi người một cuộc sống.

Ở tầng hầm lạnh lẽo, cô chỉ có một mình.

Trong lúc Bạch Nguyệt đang thất thần, tiếng mở cửa đột nhiên truyền đến.

Thẩm Kiếm về rồi.

Anh nhìn thấy Bạch Nguyệt thì cười cười, lấy trong cặp ra một món quà, là một hộp nhạc vừa đẹp vừa tinh xảo.

"Nguyệt Nguyệt, sinh nhật vui vẻ"

13

Từ khi anh vào nhà Bạch Nguyệt, thì năm nào bánh sinh nhật của cô đều do anh tự tay làm.

Thẩm Kiếm từ phòng bếp lấy ra một ổ bánh kem đủ bốn người ăn, là vị chocolate mà cô yêu thích.

Bạch Nguyệt hài lòng đem bánh kem bỏ vào trong miệng, lại phát hiện anh không ăn nữa.

"Tại sao anh lại không ăn?" Bạch Nguyệt hỏi.

Thẩm Kiếm sửng sốt, cầm nĩa lấy một ít bánh kem bỏ vào miệng.

"Ăn liền đây" Anh đáp

Thẩm Kiếm nhìn Bạch Nguyệt, trong ánh mắt vẫn tràn đầy cưng chiều lẫn dịu dàng như mọi ngày.

Sau khi ăn xong, Bạch Nguyệt ngồi với anh xem phim trong phòng khách.

Sinh nhật truyền thống, xem phim suốt đêm, mỗi năm đều là anh với Bạch Nguyệt làm cùng nhau, bây giờ cũng không ngoại lệ.

Bạch Nguyệt lười biếng dựa lên sô pha, thời gian dần trôi đi, các hình ảnh mạo hiểm kích thích đặc biệt mạnh cũng không có cách nào ngăn được cơn buồn ngủ của cô.

Bạch Nguyệt ngủ rồi.

Trong mơ màng, cô có cảm giác giống như có người bế mình lên, hô hấp của người đó quét lên cổ Bạch Nguyệt làm cô cảm thấy có chút ngứa, sau đó lại không ý thức mà hướng lên lòng ngực người đó mà cọ cọ.

Trong mơ hồ, Bạch Nguyệt cảm thấy bản thân được người đó đặt lên giường, người nọ còn tri kỉ đắp chăn lên cho cô.

Được nằm trên chiếc giường thoải mái quen thuộc. Bạch Nguyệt rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.

Vì vậy Bạch Nguyệt không nghe thấy giọng nói kia....

" Xin lỗi"

14.

Đến tận sau này, Bạch Nguyệt vẫn luôn nhớ ngày hôm đó.

Tại sao cô lại không nhận ra lúc anh mở cửa nhìn thấy cô, nụ cười của anh lúc đó của anh đầy miễn cưỡng.

Vì sao lại không chú ý tới việc anh thất thần cùng đống tâm sự nặng nề?

Vì sao lại ngủ? Mà không cùng anh thức trắng cả đêm?

Nếu thật sự như vậy...Liệu anh sẽ không rời đi hay không?

Khi Bạch Nguyệt tỉnh lại, cô phát hiện trong nhà chỉ còn có một người.

Nhà ăn đã được để sẵn bữa ăn sáng tinh xảo, lò nướng cũng có bánh kem.

Bạch Nguyệt đến phòng ngủ của anh tìm, nhưng chỉ thấy phòng trống không.

Anh để lại một bao thư

Trong thư chỉ có một câu:

Nguyệt Nguyệt, thật xin lỗi, anh đi rồi.

Lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ): Thẩm Kiếm.

15

Mười năm sau.

Năm đó cha mẹ Bạch Nguyệt làm ăn thất bại, công ty phá sản.

Bạch Nguyệt vốn đã tránh thoát kiếp nạn tử vong do tai nạn xe cộ giống nguyên chủ vào năm mười sáu tuổi, nhưng cô bị vẫn bệnh nặng đến nỗi phải nhập viện.

Mười năm, suốt mười năm.

Từ đầu đến cuối, Thẩm Kiếm đều chưa bao giờ xuất hiện.

Chỗ nào cũng không tìm thấy anh.

Việc mà Bạch Nguyệt vẫn luôn lo lắng nhất là sợ bản thân cô vẫn chưa thể thay đổi được cốt truyện, Thẩm Kiếm vẫn đi trên con đường không thể quay đầu.

Đặc biệt là lúc cô nhìn thấy báo chí đưa tin nói rằng thành phố S xuất hiện nhiều vụ giết người liên hoàn, được nghi ngờ đều là do một tên sát thủ làm ra.

Bạch Nguyệt nhìn ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ, cô vươn tay che lại.

Thời tiết không tệ, đi ra ngoài đi dạo một chút thôi.

Trên bàn đặt một hộp nhà đã cũ, nhưng vẫn như xưa lẳng lặng chiếu hình cái đầu:《 Thư gửi Bạch Nguyệt》