Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 60: Chuyện cũ




Dì Tinh là mẹ của Phó Ti Thận!

An Nhiên cảm thấy sự thật này rất kích kích làm đầu óc cô rối như tơ vò, vậy mà Phó Ti Thận ở bên cạnh cứ lải nhải không ngừng.

"Sau khi em đi anh đã tìm em khắp nơi và phát hiện ra trước khi em đi đã hẹn gặp mẹ anh ở quán cà phê. Đoạn video anh nhận được là cảnh mẹ anh đưa chi phiếu cho em, vậy nên anh cho rằng..."

"Anh cho rằng dì Tinh đưa chi phiếu cho tôi và bắt tôi phải rời xa anh, còn tôi thì vì tiền nên mới bỏ anh."

An Nhiên mặt không đổi sắc nói tiếp lời của Phó Ti Thân.

Phó Ti Thận không phản bác, xem ra chuyện này là thật.

Day day thái dương đau đớn, An Nhiên không biết phải nói gì với tên ngu ngốc này nữa: "Anh không tin tôi ư?"

"Không phải, tuyệt đối không phải, từ lúc bắt đầu anh đã tin em không phải loại người vì tiền mà vứt bỏ anh, cho nên anh mới tức giận, anh cảm thấy mẹ làm như thế là sỉ nhục em, cũng sỉ nhục tình cảm của hai chúng ta. Không ngờ tất cả chỉ là hiểu lầm."

Mẹ anh vốn không biết chuyện anh có bạn gái, càng không biết bạn gái anh chính là mà đứa bé mình giúp đỡ nhiều năm qua.

Toàn bộ đều do anh tự biên tự diễn.

"Phó Ti Thận." Chỉ khi tức giận hoặc rất nghiêm túc An Nhiên mới gọi cả họ lẫn tên Phó Ti Thận: "Anh không thấy rất lạ sao?"

Cô không phải một bé gái ngây thơ đơn thuần cái gì cũng không biết, mấy năm ở An gia đã tôi luyện nên một An Nhiên như bây giờ, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra những điểm quan trọng mà người khác không nhìn thấy.

"Tại sao video anh nhận được chỉ có mỗi đoạn dì Tinh đưa chi phiếu cho tôi? Tại sao anh không thấy tin nhắn tạm biệt tôi gửi cho anh? Tại sao khi tôi sắp đi lại nhận được tin nhắn chia tay của anh? Còn tại sao khi tôi đi tìm anh lại thấy anh đang hôn người khác..."

An Nhiên còn chưa nói xong đã bị Phó Ti Thận kích động ngắt lời. Truyện Hài Hước

"Hôn ai? Mối tình đầu của anh là em, nụ hôn đầu cũng dành cho em, tất cả lần đầu tiên của anh đều cho em, không có người thứ hai. Anh không hề phản bội..."

"Anh im miệng, đừng ngắt lời tôi!"

An Nhiên đỏ mặt cho cái miệng dẻo quẹo của Phó Ti Thận lại. Bây giờ cô rất muốn đánh cho tên này một trận.

"Anh thử nghĩ xem, một chuyện còn có thể coi là trùng hợp, nhưng giờ đã có quá nhiều chuyện trùng hợp xảy ra, hai chữ 'Trùng hợp' đã không đủ để giải thích cho chuyện này nữa rồi. Chắc chắn đã có ai đó đứng sau tác động, ngoài việc nhằm vào tôi và anh, người kia còn cố ý nhằm vào dì Tinh."

Sau khi giải thích xong, An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cô cảm thấy giao tiếp với Phó Ti Thận rất mệt mỏi.

Phó Ti Thận trầm ngâm: "Nghe em nói thế anh mới nhớ ra, hình như anh cũng phát hiện ra một chút manh mối."

Anh kể cho An Nhiên chuyện đêm qua mình bất ngờ nhận được một cuộc gọi đe dọa từ điện thoại của Tinh Tinh, và một chút manh mối tìm thấy trong máy.

Đối với những chuyện như thế này, An Nhiên luôn thông minh hơn anh rất nhiều, Phó Ti Thận đã sớm biết.

"Anh cầm điện thoại của dì Tinh?"

"Ừ, nhưng anh đã tìm người mở khóa rồi"

"Người kia có đáng tin không đấy?"

"Anh tìm bừa một cửa hàng di động trên đường."

An Nhiên: "..."

Im lặng một lát, cô đột nhiên bạo phát: "Vậy mà anh lại dám mang đi mở khóa, mau mang điện thoại về đi!"

Điện thoại di động có rất nhiều thông tin riêng tư, sao có thể tùy ý giao cho một người không đáng tin mở khóa?

Không phải tâm lý An Nhiên u ám, có một số chuyện không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*.

*Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn: có thể hiểu nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may bất ngờ xảy ra.

Sau khi bị Anh Nhiên không chút lưu tình đuổi ra khỏi nhà, Phó Ti Thận ngây người một hồi, sau đó cúi đầu ủ rũ đi về.

Lúc anh vừa nhấn nút thang máy thì thang máy đã mở ra.

Một nhân viên sửa chữa xách dụng cụ đi ra từ bên trong, người này đội mũ lưỡi trai màu đen, đeo khẩu trang cùng màu, không nhìn rõ mặt.

Phó Ti Thận cũng không tò mò, đi qua đối phương mà không hề liếc mắt nhìn, bước vào thang máy, ấn nút xuống gara để xe dưới lầu một.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, người thợ sửa chữa ngoài cửa bất ngờ quay đầu, chạm mắt với Phó Ti Thận. Bên dưới lớp khẩu trang, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không rõ ý vị.

***

"Tiện nhân! Tao sẽ không bỏ qua cho mày... Cả đời này tao sẽ không bỏ qua cho mày... Mày cứ chờ đấy cho tao... Chờ tao... Một ngày nào đó, tao nhất định..."

"Tinh Tinh... Tinh Tinh..."

Cơ thể nhỏ bị một lực lớn lay động, đánh thức Tinh Tinh khỏi cơn ác mộng sâu thẳm.

"Chú..."

Bé mơ màng mở mắt, bàn tay nhỏ đặt lên cánh tay khô ráo của Phó Hành, làm hiện rõ lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Trên thực tế, không chỉ lòng bàn tay mà cả người Tinh Tinh đều ướt đẫm.

"Tinh Tinh gặp ác mộng sao?"

Phó Hành rút vài tờ khăn giấy, giúp Tinh Tinh lau mồ hôi trên trán và mặt.

Anh bị đánh thức.

Lúc nửa đêm Phó Hành đang ngủ thì nghe tiếng Tinh Tinh giãy giụa trong đau đớn, anh phải vội vàng đến xem tình tình của bé.

Tinh Tinh lúc đó trông rất sợ hãi, giống như bị con gì đáng sợ bò lên người, tay chân khua khoắng lung tung giãy giụa trong tuyệt vọng, nhưng hai mắt vẫn cứ nhắm chặt, vừa nhìn là biết gặp ác mộng.

Gặp phải tình huống này thì nên đánh thức người đó ngay lập tức.

Phó Hành dứt khoát quyết định và thành công cứu Tinh Tinh khỏi cơn ác mộng đáng sợ.

Nhưng trước câu hỏi của Phó Hành, Tinh Tinh lại có vẻ rất bối rối: "Tinh Tinh có mơ gì đâu?"

Bé cảm thấy mình rất tỉnh táo, hình như bé mới nhắm mắt lại có một chút.

Không có cảm giác vừa mới ngủ dậy.

Quên rồi sao?

Trầm mặc vứt khăn giấy trong tay, Phó Hành ôm Tinh Tinh đi tắm.

Không biết Tinh Tinh gặp giấc mơ thế nào mà đổ mồ hôi ướt hết cả chăn gối. Xem ra đêm nay bé chỉ có thể ngủ trên giường lớn với Phó Hành.

"Chú ơi, bé không ngủ được, chú kể chuyện xưa cho bé nghe được không?"

Tinh Tinh nằm trên giường lớn, cơ thể nhỏ chỉ chiếm một xíu diện tích trên giường, nhìn vào không giống như chỗ dành cho một người ngủ mà giống như bày một búp bê hình người hơn.

Phó Hành pha cho bé một bình sữa, Tinh Tinh ôm lấy bình sữa uống, đôi mắt to tròn chờ mong nhìn Phó Hành.

"Bé con muốn nghe chuyện gì."

Trên đầu giường có mấy quyển truyện Tinh Tinh thích nghe.

Nhưng hôm nay Tinh Tinh không muốn nghe lại nữa, bé muốn nghe chuyện khác.

"Chú từng nói Tinh Tinh là vợ chú, còn cùng với chú sinh ra hai đứa con, nhưng tại sao Tinh Tinh lại không nhớ gì về chú và con trai hết?"

"Chú không biết." Phó Hành lắc đầu.

Anh cũng rất muốn hỏi câu này, nhưng tiếc là tìm khắp nơi cũng không thấy câu trả lời.

Thấy Phó Hành không biết đáp án, Tinh Tinh cũng không nhụt chí, bé chuyển sang câu hỏi khác: "Tinh Tinh và chú quen nhau khi nào?"

"Vào lễ khai giảng năm bé con lên đại học."

Trong ấn tượng của Phó Hành, vào lúc này hai người bọn họ mới chính thức quen biết nhau thông qua sự giới thiệu của bạn bè.

"Học đại học ư? Khi lớn lên Tinh Tinh có xinh không?"

Tiểu cô nương hai mắt sáng ngời chờ mong một câu trả lời thỏa đáng.

Phó Hành không phụ sự hi vọng của bé: "Rất được. Trong số tân sinh viên, bé con là người đẹp nhất, được người ta chú ý nhiều nhất. Khi đó có rất nhiều người thích bé con, nam sinh theo đuổi có thể xếp thành hàng dài từ dưới lầu ký túc xá ra đến cổng trường."

Trường đại học bọn họ học rất lớn, có thể so sánh với một thị trấn nhỏ, ký túc xá là nơi xa cổng trường nhất.

Mỗi lần muốn đi từ ký túc xá đến cổng trường thì phải đi xe điện, bằng không thì đi bộ nửa tiếng cũng chưa thấy bóng dáng cái cổng trường ở đâu.

Sau khi hai người ở bên nhau Tinh Tinh từng than phiền với anh rằng điều đau khổ nhất mỗi ngày không phải là dậy sớm để lên lớp mà là con đường để đi đến lớp.

Quá xa, đi đến nơi hai chân như muốn gãy.

Mà ký túc xá của cô lại ở tầng cao nhất - tầng 9, trong khi hầu hết các phòng học đều nằm từ tầng tám đến tầng mười ba. Mỗi ngày chỉ cần leo cầu thang thôi đã là một cực hình.

Cũng may khu nhà dạy học có thang máy, nhưng lại bị tranh giành đến sứt đầu mẻ trán. Để tránh lên lớp trễ, học sinh không giành được thang máy chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà leo cầu thang bộ.

Sở dĩ Tinh Tinh quen Phó Hành vì anh là hội trưởng hội học sinh, được phép sử dụng thang máy chuyên dụng của giáo viên.

Cô gái nhỏ này vì lười nên mới lấy cớ nhà hai người có quan hệ làm ăn với nhau, lại còn là thế giao. Mà Phó Hành lại lớn hơn cô một tuổi, là anh trai thì phải chiếu cố em gái là chuyện hiển nhiên, nên đã đi theo anh dùng ké thang máy mấy năm liền.

Cho dù ban đầu không quen nhau, nhưng ké thang máy mấy lần cũng trở nên quen.

"Chú thích Tinh Tinh từ lúc đó sao?"

Tinh Tinh tò mò đến nỗi quên cả cơn buồn ngủ.

"Không phải." Phó Hành sẽ không lừa gạt Tinh Tinh: "Khi đó chú chỉ coi Tinh Tinh là em gái thế giao mà thôi."

Thực ra Phó gia và Cố gia vốn không được tính là thế giao, chỉ là Cố lão gia tử và Phó lão gia tử có quan hệ rất tốt, nhưng đến đời bố của Tinh Tinh thì mối quan hệ này đứt mất.

Bố của Phó Hành là người rất có dã tâm, những cửa hàng của Phó gia dưới tay ông vài năm đã trở nên lớn mạnh gấp nhiều lần, để lại không ít truyền kỳ.

Đương nhiên tính cách của ông cũng thuộc loại mạnh mẽ bá đạo.

Mà ba Cố... Chỉ là một thanh niên văn nghệ.

Ông không phải con cả trong nhà, bên trên còn có một người anh cả cực kì ưu tú. Đứng dưới hào quang lóa mắt của bác cả Cố, Cố Ngôn Dư hoàn toàn không có tí cảm giác tồn tại nào.

Đương nhiên Cố lão gia tử sẽ dốc hết sức bồi dưỡng con trai lớn, còn con trai nhỏ thì bỏ mặc tụ do thích làm gì thì làm.

Đáng tiếc không ai có thể đoán được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, tai nạn luôn xuất hiện một cách bất ngờ.

Cố lão gia tử và con trai cả cùng nhau đi du thuyền, không ngờ lại gặp phải sóng thần, du thuyền bị nhấn chìm xuống biển sâu, đến hài cốt của hai cha con cũng không còn.

Đả kích bất ngờ xuất hiện gần như đánh sụp toàn bộ Cố gia, Cố Ngôn Dư lại không đủ năng lực gánh vác tập đoàn Cố thi to lớn mà bố mình để lại.

Trong nháy mắt Cố gia rơi vào tình cảnh bấp bênh.

Vì bảo vệ Cố gia, năm đó Cố lão phu nhân vừa để tang chồng vừa mất con trai thậm chí còn không có thời gian để đau buồn, vội vàng tiếp nhận công ty, miễn cưỡng ổn định đại cục.

Bà cũng từng có suy nghĩ bồi dưỡng con trai nhỏ đứng lên, nhưng đáng tiếc, cừu non bị bỏ mặc quá lâu không thể biến thành sói.

Sau khi thất vọng vài lần, Cố lão phu nhân đã gần như bỏ cuộc.

Bà dự định nếu một ngày nào đó mình không thể chống đỡ được nữa sẽ dứt khoát bán toàn bộ Cố thị, sau đó để hết tiền lại cho con trai nhỏ, như thế ít ra còn có thể đảm bảo cuộc sống nửa đời sau của con không phải lo về vấn đề cơm áo.

Cũng vào lúc này, mẹ Cố xuất hiện trong tầm mắt của Cố lão phu nhân.