Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 61: Tinh Tinh gặp ác mộng




Mẹ Cố là thư ký của Cố lão gia tử.

Bà là người rất có năng lực, đồng thời cũng biết rõ mọi việc trong và ngoài công ty. Quan trọng nhất là mẹ Cố thật lòng thích ba Cố.

Trước khi vào Cố thị làm việc, mẹ Cố đã là bạn gái của ba Cố.

Tuy nhiên bà hoàn toàn dựa vào thực lực của mình để vào Cố thị làm việc, chứ không phải đi cửa sau của ba Cố.

Chính điều này đã làm Cố lão phu nhân động lòng.

Con trai nhỏ quả thật là không có năng lực quản lý công ty, nhưng nó có thể cưới một người vợ có năng lực về phụ giúp.

Cố thị là tâm huyết cả đời của Cố lão gia tử, trừ khi vạn bất đắc dĩ, nếu không Cố lão phu nhân cũng không muốn nó bị hủy hoại ở trong tay mình.

Vì vậy dưới sự thúc đẩy có chủ đích của Cố lão phu nhân, mẹ Cố và ba Cố thuận lý thành chương kết hôn với nhau.

Sau khi hai người kết hôn, ba Cố tiếp tục yên tâm đắm chìm trong sáng tác nghệ thuật của chính mình, còn mẹ Cố thì từng chút một tiếp quản Cố thị từ tay Cố lão phu nhân.

Mẹ Cố vốn tưởng rằng mình vừa có cả tình yêu lẫn sự nghiệp, không ngờ Cố lão phu nhân ngoài mặt thì tỏ ra tín nhiệm bà, sau lưng lại ngấm ngầm làm một vài chuyện.

Cố lão phu nhân lập một di chúc, nói rằng sau khi bà ấy qua đời, tất cả cổ phần Cố thị và tài sản trên danh nghĩa của bà ấy đều để lại cho cháu trai hoặc cháu gái tương lai thừa kế. Nếu có nhiều hơn một người cháu thì tất cả tài sản phải chia đều cho mỗi người.

Còn đặc biệt chú thích, bắt buộc phải là con cháu hợp pháp mới được hưởng thừa kế.

Cái di chúc này đảm bảo quyền lợi cho đứa con mà mẹ Cố sinh ra, nhưng đồng thời nó cũng làm tổn hại đến lợi ích của bà.

Bà không ngờ rằng 60% cổ phần Cố thị lại nằm trên tay Cố lão phu nhân, trong khi Cố lão gia tử chỉ giữ 13% cổ phần công ty.

Có được 13% này đã coi như là đại cổ đông thứ hai, chỉ đứng sau Cố lão phu nhân. Nhưng so với 60% hoàn toàn nắm quyền quyết định kia thì 13% này không có gì đáng nói.

Chuyện này sau khi Cố lão phu nhân qua đời mẹ Cố mới biết.

Khi đó bà đang mang thai, cái thai đã sắp chín tháng, lúc biết tin này mẹ Cố đã tức giận đến mức sinh non và sinh ra con gái lớn là Cố Tinh Tinh.

Tinh Tinh vì sinh non nên cơ thể rất yếu ớt, vừa ra đời đã phải nuôi trong lồng kính hơn một tháng mới được về nhà.

Cô vốn là kết tinh tình yêu của bố mẹ, nhưng vì những việc làm trước khi qua đời của bà nội mà biến thành cái đinh trong mắt mẹ ruột.

Tình cảm của mẹ Cố đối với Tinh Tinh rất phức tạp, lý trí nói với bà đây là con gái ruột của bà, là áo bông nhỏ gần gũi thân thiết với bà.

Nhưng tình cảm lại không ngăn nổi sự căm phẫn trong lòng, bà cho rằng Tinh Tinh là tiểu ác ma đến để chiếm đoạt tài sản với mình.

Loại tình cảm này vẫn tiếp tục tồn tại đến khi đứa con thứ hai ra đời cũng chưa dừng lại.

Là người bên gối, ba Cố đương nhiên nhận ra khúc mắc của vợ mình đối hai đứa con.

Ông đã từng thử tìm cách để hòa giải, nhưng mỗi lần đều chọc cho vợ tức giận. Dần dà, Cố Ngôn Dư nhu nhược chọn cách im lặng.

Hành vi hèn nhát này của ông ta là kiểu mà bố của Phó Hành ghét nhất, ông cho rằng ngay cả con của mình mà còn không bảo vệ được thì không phải là đàn ông.

Sau khi Cố thị gặp chuyện không may đã được Phó thị ra tay giúp đỡ, cuối cùng Cố thị cũng dần đứng lên được.

"Hóa ra mẹ vì tiền nên mới không thích Tinh Tinh ư?"

Vẻ mặt Tinh Tinh rất bình tĩnh, nhưng Phó Hành vẫn lo lắng nhìn bé một lúc lâu.

Tại anh nhất thời không quản được miệng mình, lỡ nói quá nhiều chuyện cũ của hai nhà.

Tất cả những chuyện này sau khi Tinh Tinh trưởng thành mới biết được, lúc đó cô đã vô cùng thất vọng về bố mẹ mình, chỉ cười lạnh một tiếng, quay đầu ký giấy chuyển nhượng quyền sử dụng cổ phần của mình cho em trai.

Cố Lan có thêm cổ phần của chị gái đã chiếm ưu thế tuyệt đối, giành lấy Cố thị từ tay mẹ ruột.

Cho nên, ba mẹ Cố 'phóng khoáng buông tay', thật ra là do tranh quyền thất bại nên chật vật chạy trốn mà thôi.

Phó Hành rất nghi ngờ.

Mẹ vợ anh đến cái tuổi này rồi còn muốn sinh con, là do bà muốn bù lại khuyết điểm không có đứa con nào chăm sóc khi về già, hay là... Quay lại tranh quyền một lần nữa.

Di chúc của bà nội Tinh Tinh viết rất rõ ràng, nếu bà ấy không chỉ có một đứa cháu hợp pháp thì tất cả tài sản sẽ được chia đều cho mỗi người cháu.

Do đó, Tinh Tinh và Cố Lan mỗi người được thừa kế 30% cổ phần Cố thị, còn mẹ Cố chỉ có 20% cổ phần của ba Cố.

Trong đó 13% là của Cố lão gia tử để lại, 5% thừa kế của bác cả Cố.

Vì khi bác cả Cố qua đời vẫn chưa kết hôn, không có con, nên không có người thừa kế trực hệ. Sau khi ông ấy chết, quyền thừa kế thuộc về em trai ruột.

2% còn lại là Cố Ngôn Dư có từ lúc đầu.

Chỉ cần sinh một đứa bé nữa, mẹ Cố có thể lợi dụng đứa bé này để lấy được 20% cổ phần trong tay Tinh Tinh và Cố Lan.

Sau đó bà ta sẽ nghĩ cách thu mua cổ phần của một vài cổ đông nhỏ, không cần nhiều, chỉ cần vượt qua số cổ phần của Tinh Tinh và Cố Lan cộng lại, khả năng đoạt lại quyền điều hành Cố thị của bà ta rất lớn.

Đáng tiếc, sau lần nhầm lẫn đáng xấu hổ kia, mẹ Cố đã phải cắt bỏ toàn bộ tử cung.

Cả đời này bà không thể có đứa con thứ ba được nữa, kế hoạch đoạt lại quyền thừa kế lúc đầu đã chết ngay từ trong trứng nước, chỉ có thể đứng bên ngoài ôm hận mà nhìn chằm chằm bọn họ.

Suy nghĩ càng ngày càng đi xa.

Phó Hành hoàn hồn, định cúi đầu nói gì đó với Tinh Tinh đã thấy nhóc con ưỡn bụng, hai tay nhỏ để hai bên đầu, ngáy khe khẽ.

"Nhóc thối, đòi nghe kể chuyện cho bằng được rồi lại lăn ra ngủ trước."

Cưng chiều chọc nhẹ lên chóp mũi nhỏ, rồi nhanh chóng rụt tay lại trước khi Tinh Tinh nhăn mũi, Phó Hành nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh và chìm vào giấc ngủ.

"Chiếp..."

Một con chim nhỏ chui vào từ khe cửa sổ, vỗ cánh bay đến đậu trên cái gối đầu của Tinh Tinh.

Nó nghiêng cái đầu nhỏ, đôi mắt đậu xanh lặng lẽ nhìn chằm chằm Tinh Tinh đang ngủ say, trong mắt hiện lên tia sáng không rõ.

Tinh Tinh vốn đang ngủ rất an tĩnh, khuôn mặt nhỏ dần trở nên nhăn nhó, hình như bé lại rơi vào cơn ác mộng không biết tên khi nãy, chân tay bắt đầu khua khoắng lung tung.

"Chiếp..."

Chim nhỏ khéo léo nhảy lên gối vài cái, tránh khỏi cánh tay nhỏ vô thức quét qua, sau đó đậu trên trán Tinh Tinh, bàn chân như nhánh cây giẫm lên mi tâm bé.

Chim nhỏ cúi đầu xuống, một sợi tơ bạc được hút ra từ mi tâm của Tinh Tinh, chạy vào trong miệng chim.

Như được giải thoát khỏi cơn ác mộng, Tinh Tinh dần an tĩnh lại, khuôn mặt nhỏ một lần nữa mỉm cười ngọt ngào.

Nhóc con lật người, theo bản năng tìm kiếm nguồn nhiệt, chui vào trong lòng Phó Hành. Phó Hành cũng theo thói quen duỗi tay ra khoác lên người Tinh Tinh, tư thế nằm như đang bảo vệ người trong ngực.

"Chiếp..."

Chim nhỏ nghiêng đầu nhìn tư thế ngủ của hai người, hình như cảm thấy không có ý nghĩa gì nên lại vỗ cánh bay đi mất.

***

Hôm sau, trời mới tờ mờ sáng.

"Ding dong." Tiếng chuông cửa lanh lảnh vang lên.

"Ai đó?" Ngư Du mặc váy ngủ, tiện tay khoác thêm một cái áo ngoài, vẻ mặt mông lung ra mở cửa.

Cửa nhà vừa mới mở ra, cô đã bị một cánh tay ôm chặt vào lòng.

"Á... Ti Cẩn?" Mùi nước hoa quen thuộc xộc vào mũi khiến cho Ngư Du nhận ra người đàn ông mới sáng sớm đã chạy đến trước cửa nhà mình là ai.

"Đừng nói gì cả, cho anh ôm em một lát."

Phó Ti Cẩn ôm Ngư Du, vùi đầu vào cổ cô hít lấy hơi thở khiến anh an tâm.

"..." Anh ấy không vui sao?

Ngư Du không nói gì nữa, lặng lẽ ôm lấy Phó Ti Cẩn, còn vỗ nhẹ vào lưng anh trấn an.

Hai người đứng đó một lúc lâu, Ngư Du cũng nhận Phó Ti Cẩn có gì đó không ổn.

Gần đây thỉnh thoảng anh lại dùng ánh mắt âm u, lạnh lùng, xen lẫn oán hận nhìn chằm chằm thế giới này.

Dường như vào một lúc nào đó trong tương lai, khi sợi dây lý trí của anh bị cắt đứt, anh sẽ hoàn toàn rơi vào địa ngục, biến thành một con quỷ gây hại cho nhân gian.

Nhưng từ trước đến nay, Ngư Du chưa bao giờ thấy sợi dây này đứt. Có lẽ nó không đủ to khỏe, nhưng chắc chắn nó đủ cứng cỏi để chống đỡ.

"Hôm nay em có rảnh không?"

Ôm một lúc lâu, Phó Ti Cẩn mới buông Ngư Du ra.

Vừa mở mắt ra, anh lại trở lại là Phó Ti Cẩn tao nhã trầm ổn.

"Em có hẹn đi ăn với mấy người bạn cùng phòng ở trường đại học."

Hôm nay là thứ bảy được nghỉ, đã lâu các cô không gặp nhau nên hôm nay rủ nhau tụ họp một bữa.

"Để hôm khác đi." Phó Ti Cẩn hiếm khi ra lệnh.

"Không được." Đáng tiếc Ngư Du không ăn cứng.

Nhìn đôi lông mày nhíu chặt của người đàn ông, cô thở dài, đưa tay vuốt thẳng ra: "Em đã nói anh nhiều lần rồi, đừng suốt ngày cau mày như thế, dễ có nếp nhăn lắm đó."

"Em không muốn đi với anh..." Phó Ti Cẩn thay đổi kế sách, rõ ràng giọng điệu rất nghiêm chỉnh, nhưng lại làm cho Ngư Dư nghe ra sự ủy khuất trong đó.

Người đàn ông này quả nhiên là biết nhược điểm của cô ở đâu mà.

"Bọn em hẹn vào buổi tối, ban ngày em không có việc gì, có thể đi với anh."

Thấy Ngư Du thỏa hiệp như trong dự liệu, Phó Ti Cẩn cong cong khóe môi, giục cô lên lầu thay quần áo.

"Em mặc nhiều chút, không cần mặc quá đẹp đâu."

Ngư Du: "..."

Bản thân anh thì ăn mặc gọn gàng đẹp trai ngời ngợi, còn xức nước hoa. Thế mà anh dám bảo cô đừng mặc đồ quá đẹp?

Hừ, cẩu nam nhân!

Ngư Du không thèm nghe Phó Ti Cẩn, cô thay một chiếc váy liền áo màu xanh nhạt, nhanh chóng trang điểm nhẹ cho mình, sau đó ra ngoài với một chiếc túi nhỏ trên lưng.

Vừa bước ra khỏi nhà, cô đã cảm nhận được ánh mắt thâm thúy của Phó Ti Cẩn đang quét qua từ cổ áo trễ vai cho đến váy dài ngang đầu gối, lộ rõ vẻ bất mãn sâu sắc.

Nhưng anh cũng không nói gì thêm, chỉ là cánh tay dài ôm lấy bờ vai mảnh mai của Ngư Du, tuyên bố chủ quyền với mọi người xung quanh.

Dù cho bây giờ đang còn sớm, trên đường không có nhiều người.

"Chúng ta đi ăn sáng trước đi, sau đó anh tính đi đâu?"

Đồng ý ra ngoài với Phó Ti Cẩn không phải chỉ ngốc nghếch nghe theo, với quan hệ bây giờ của hai người, Ngư Du có quyền lên tiếng.

"Ừ." Lúc đầu Phó Ti Cẩn muốn gặp Ngư Du nên mới đến, anh vốn không có mục đích cụ thể nào cả, cho nên để cô tự ý quyết định nơi hai người sẽ đi.

Ngư Du dẫn Phó Ti Cẩn đến một quán ăn sáng gần nhà cô.

Chủ quán này bán bánh bao thịt và bánh mì trứng tự làm, Ngư Du dường như ăn ở đây từ nhỏ đến giờ mà vẫn không thấy chán.

Ông chủ quán tất nhiên cũng quen biết Ngư Du, vừa thấy cô đến đã nhiệt tình chào mời: "Con gái đến rồi à, hôm nay vẫn như cũ chứ?"

"Chú ơi hôm nay cho cháu thêm một phần nữa, cháu đi cùng bạn."