Quả bom treo lơ lửng giữ hai người cuối cùng cũng phát nổ, An Nhiên cứng ngắc nhìn Phó Ti Thận đang nắm chặt lấy tay mình không buông.
Bàn tay thon dài xương khớp rõ ràng giữ chặt cổ tay cô, trên ngón tay út có một chiếc nhẫn bạc lóe ra ánh sáng chói mắt.
Đây là chiếc nhẫn tình nhân cô dùng một tháng lương làm thêm để mua khi hai người bắt đầu ở bên nhau.
Tuy là nhẫn bạc nguyên chất nhưng nếu không được bảo quản cẩn thận sẽ rất nhanh bị oxy hóa và chuyển sang màu đen.
An Nhiên đã cất chiếc của mình vào hộp trang sức, nhưng không ngờ Phó Ti Thận vẫn còn đeo.
Nhưng làm thế thì có ý nghĩa gì nữa đâu?
"Anh đừng như vậy nữa." Đẩy tay Phó Ti Thận ra, "Chúng ta đã chia tay rồi, nếu anh cứ dây dưa với tôi như thế bạn gái hiện tại của anh không vui đâu."
Cô từng bị người thứ ba chen chân vào tình cảm của mình nên hiểu cảm giác này khó chịu đến mức nào, cũng không muốn làm người thứ ba trong chuyện tình của người khác.
"Bạn gái? Bạn gái hiện tại của anh không phải là em sao?"
Phó Ti Thận nhận ra vấn đề rất nghiêm trọng trong lời nói của An Nhiên.
An Nhiên ngây người, đột nhiên thò tay vào túi quần Phó Ti Thận lấy điện thoại của anh, mở khóa vân tay... Dấu vân tay của cô vẫn còn lưu trong máy.
"An Nhiên..." Phó Ti Thận khó hiểu nhìn An Nhiên nhưng cũng không ngăn cản cô.
Anh cực kì trong sạch, trong điện thoại không hề có bất cứ bí mật nào không thể cho bạn gái xem nên không việc gì phải sợ.
Còn đứng bên cạnh trông bếp, tránh để bữa trưa của hai người cháy khét.
An Nhiên rất quen thuộc điện thoại của Phó Ti Thận, cô nhanh chóng lật lại tin nhắn của anh, đọc từng cái một.
Ngoại trừ một số quảng cáo rác, thì còn lại đều là tin nhắn liên quan đến công việc và tin nhắn riêng, nhưng dù có tìm thế nào cũng không thấy tin nhắn của hai người.
Điều này không bình thường.
An Nhiên lập tức hiểu ra.
Phó Ti Thận cô quen là một anh chàng rất tùy ý, ngoài chuyện tình cảm của hai người và công việc anh thật sự yêu thích thì những chuyện khác đều chỉ làm cho có.
Vì vậy nếu như anh thật sự chia tay với cô thì không thể nào chỉ xóa mình tin nhắn mà không xóa ảnh thân mật giữa hai người.
Có ai đó đã động vào điện thoại Phó Ti Thận.
"Tôi hỏi anh." Anh Nhiên trả điện thoại cho Phó Ti Thận, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Nửa năm trước, trước khi tôi đi du học, có phải anh đã nhắn tin nói chia tay với tôi không?"
Cô rất tin tưởng Phó Ti Thận nên mới hỏi thẳng, không ngờ anh lại xù lông lên.
Phó Ti Thận cảm thấy mình vô cùng oan uổng, thậm chí còn oan hơn cả Đậu Nga.
"Sao anh có thể đề nghị chia tay với em được cơ chứ? Ngay cả nhà trẻ cho bé cưng của chúng ta anh đã chọn xong xuôi hết rồi, vậy mà em thì sao? Em đi mà không một lời từ biệt, không nói tiếng nào đã biến mất hơn nửa năm, em có biết anh tìm em vất vả như thế nào không hả? Cũng vì việc này mà anh hiểu lầm mẹ, cãi nhau với mẹ, làm cho mẹ rất khóc đau lòng."
L
úc ở bệnh viện Tinh Tinh khóc rất thê thảm, vô cùng đáng thương. Nguyên nhân trong đó có đến 80% là vì Phó Ti Thận anh.
Nếu không sáng nay anh cũng không vội vã chuồn đi, chỉ sợ bố bắt được sẽ quất cho anh một trận.
"Mẹ anh?" An Nhiên mơ màng: "Tôi đi du học thì có liên quan gì đến mẹ anh?"
Cô hoàn toàn không biết mối quan hệ giữa Cố Tinh Tinh và Phó Ti Thận.
Tuy có những lúc cô cảm thấy hai người có điểm gì đó rất giống nhau, nhưng bởi vì chưa bao giờ nghĩ theo hướng đó cho nên tới bây giờ vẫn không phát hiện ra.
"Em không biết mẹ anh là ai sao?"
Phó Ti Thận cuối cùng cũng nhận ra mình gặp phải hiểu lầm rất lớn.
"Tôi biết."
An Nhiên trả lời một cách tự nhiên làm cho tim Phó Ti Thận nhảy dựng lên, sau đó lại nghe cô nói: "Mẹ anh là phu nhân chủ tịch tập đoàn Phó thị, anh đã nói với tôi rồi."
Lúc mới theo đuổi cô, cái tên ngốc này hận không thể đem mười tám đời tổ tông nhà mình ra kể cho cô nghe.
Dáng vẻ lúc đó của Phó Ti Thận không giống như đang tỏ tình với cô mà giống như một buổi xem mắt lấy kết hôn làm tiền đề.
Phó Ti Thận: "..."
Hiểu lầm lớn! Anh xong đời rồi!
"Anh sao thế?"
An Nhiên bị dáng vẻ tuyệt vọng ngồi xổm trên mặt đất của Phó Ti Thận làm cho hoảng sợ, vội vàng đưa tay ra đỡ, nhưng sức cô nhỏ sao có thể đỡ được người đàn ông cao to như Phó Ti Thận.
Anh dang tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của An Nhiên, vùi đầu vào ngực cô, khóc như một con cún chịu ủy khuất.
"An... An Nhiên, anh sắp chết rồi, ngày này sang năm em nhớ đốt cho anh chút tiền giấy, còn nữa... Anh muốn một biệt thự lớn và cả máy chơi game đời mới, ở dưới kia một mình chán lắm..."
"Bốp!" Càng nghe càng thấy vớ vẩn, trán An Nhiên nổi đầy gân xanh, cô không thể nhịn được nữa, giơ tay vỗ một phát vào giữa trán Phó Ti Thận.
"Anh lại phát bệnh thần kinh gì nữa, mau buông tôi ra rồi đứng lên đi!"
Cái tên này không biết khống chế sức lực gì cả, ôm thôi mà làm thắt lưng cô đau muốn chết.
Phó Ti Thận ôm đầu la toáng lên, hé mắt liếc trộm sắc mặt An Nhiên ở bên cạnh, thấy cô không thực sự tức giận mới cười cười tí tửng đứng lên: "Em hết giận chưa?"
"Không giận, anh phiền muốn chết, mau đi ra kia chờ đi, đừng đứng đây chướng mắt tôi." An Nhiên mặt không đổi sắc đẩy Phó Ti Thận ra khỏi phòng bếp, còn mình thì im lặng quay lại trông cái nồi trên bếp.
Cô dùng thìa khuấy đều cà ri, lúc thích hợp lại cho thêm nấm hương và sữa, rồi tiếp tục nấu để tăng hương vị.
Tay An Nhiên làm việc rất nhanh nhẹn, nhưng hai mắt lại mất tập trung, cho thấy lúc này cô hơi lơ đãng.
Thật ra kể từ khi gặp Phó Ti Thận, đầu óc cô vẫn chưa bình tĩnh lại.
Gặp lại sau nửa năm xa cách, anh vẫn như thế, cô... Hình như cũng không thay đổi gì nhiều.
Trong phút chốc An Nhiên có ảo giác như hai người chưa bao giờ xa nhau.
Nhưng ảo giác vẫn chỉ là ảo giác, thời gian nửa năm qua giống như một cái hố rộng ngăn ở giữa cô và Phó Ti Thận, phơi bày rõ ràng khúc mắc giữa hai người.
Mối quan hệ của họ quá mong manh.
Nói cách khác là cả hai đều không đủ trưởng thành để bảo vệ đoạn tình cảm này.
Đến nỗi bị hiện thực đánh bại một cách dễ dàng.
An Nhiên tự hỏi, cô và Phó Ti Thận rơi vào tình trạng như ngày hôm nay, bản thân cô không mắc phải sai lầm nào sao?
Không thể. Hai người chưa từng gặp phải vấn đề gì lớn trong mối quan hệ này nhưng lại đột ngột chia tay, nhất định là cả hai người đã phạm phải sai lầm trí mạng.
Có thể Phó Ti Thận sai vì quá tin tưởng người khác.
Còn cô sai vì tự ti, không đủ tin tưởng Phó Ti Thận.
"Cà ri sắp cháy rồi kìa."
An Nhiên bị tiếng nhắc nhở đánh thức, tay chân luống cuống tắt bếp ga, nhưng vì gấp quá mà bị bỏng ở tay, đau đến hít sâu một hơi.
Ngay sau đó, đầu ngón tay được ngậm vào một khoang miệng ấm áp.
Hai mắt An Nhiên trợn to, ngây người nhìn khuôn mặt đẹp trai của Phó Ti Thận gần trong gang tấc.
Trái tim vốn bình tĩnh cũng không thể kiềm chế nổi đập cuồng loạn trong lồng ngực, tuần hoàn máu tăng tốc thúc đẩy nhiệt độ cơ thể tăng cao, An Nhiên cảm thấy mặt mình bây giờ rất đỏ.
"Kia... Cái kia... Bị bỏng thì phải rửa bằng nước lạnh trước, tránh nổi bọng nước."
Tại sao cô ấy lại nói ra những lời sát phong cảnh như thế?
"Cẩn thận một chút."
Buông ngón tay An Nhiên ra, Phó Ti Thận đưa cô đến bồn rửa tay xả nước.
Khoảng hai mươi phút sau anh mới đóng vòi nước, dẫn An Nhiên ra phòng khách, tìm thuốc trong hộp y tế để bôi cho cô.
Chứng kiến một loạt động tác thành thạo của Phó Ti Thận, cuối cùng An Nhiên cũng nhận ra sự thay đổi của anh: "Anh... Biết chăm sóc người khác hơn rồi."
Trước kia người này chính là một đại thiếu gia được nuông chiều mà lớn lên, tuy năng lực tự chăm sóc bản thân không phải là số âm nhưng cũng không đạt đến mức tiêu chuẩn.
Sau khi ở bên cạnh An Nhiên, bị cô ảnh hưởng nên Phó Ti Thận mới dần dần tiến bộ, nhưng vẫn không đạt đến trình độ tiêu chuẩn.
Cho nên Phó Ti Thận vốn không thể làm được loại công việc đòi hỏi tỉ mỉ như bôi thuốc này.
"Em cứ thử chăm sóc một đứa bé nửa năm là sẽ học được thôi."
Phó Ti Thận nhớ đến Tinh Tinh, không biết bây giờ nhóc con kia đang làm gì nhỉ.
"Anh có con?"
Đây là phản ứng đầu tiên của An Nhiên, nhưng sau đó cô biết mình đã hiểu lầm.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú trở nên ảm đạm, An Nhiên rụt cổ, cười lấy lòng, cưỡng ép chuyển chủ đề.
"Ừm, chúng ta ăn cơm đi, tôi đói."
An Nhiên không nấu cơm, cô bóc ba gói mì, luộc chín mềm sau đó rửa qua nước lạnh rồi chia thành hai phần một lớn một nhỏ.
Đựng mì vào hai cái đĩa, chan cà ri nóng và pho mát lên trên, đây là món cà ri yêu thích của cả An Nhiên và Phó Ti Thận.
Hai người đều ăn được cay nên món cà ri này thiên về vị cay, An Nhiên ăn cảm thấy rất vừa miệng, nhưng Phó Ti Thận lại ngồi nhặt ớt ra.
"Cay quá sao?"
An Nhiên gắp một đũa cà ri của Phó Ti Thận, cảm thấy cũng được, đều nấu từ cùng một nồi ra nên độ cay cũng giống nhau.
"Dạo này anh ít ăn đồ cay sao?"
Nếu một người ăn được cay lại không ăn cay trong một thời gian dài, sẽ dần dần không ăn cay được nữa.
"Ừ, trong nhà có thêm trẻ con nên phải phối hợp với khẩu vị của bé."
Phó Ti Thận cầm cốc đi rót nước, An Nhiên thấy thế thì đi đến tủ lạnh lấy một bình nước ô mai lạnh cho anh.
"Anh còn chưa nói tại sao anh lại vì tôi mà hiểu lầm với mẹ anh."
Có lẽ chuyện Phó Ti Thận muốn chia tay với cô chỉ là hiểu lầm, nhưng cô không hiểu tại sao Phó Ti Thận lại cãi nhau với mẹ vì chuyện này.
Chẳng lẽ mẹ anh không thích cô?
Không phải là không thể, dù sao cô cũng chỉ là một cô nhi, mẹ Phó Ti Thận cảm thấy cô không xứng với anh cũng là chuyện bình thường.
"Chuyện này... trước khi anh nói em nên chuẩn bị tâm lý cho tốt."
Phó Ti Thận ngoài miệng thì trấn an cảm xúc của An Nhiên, nhưng thật ra trong lòng rất khẩn trương. An Nhiên rất bình tĩnh: "Anh nói luôn đi, tôi không sao."
Cùng lắm chỉ là mẹ anh không thích cô mà thôi, dù cô được dì Tinh bảo vệ từ nhỏ nhưng cũng nghe rất nhiều chuyện phiếm tương tự như thế, nên sớm miễn dịch rồi.
"Thật ra em đã biết mẹ anh từ lâu rồi, mẹ anh là chủ của căn hộ này."
An Nhiên bị kích thích, Phó Ti Thận đã cố gắng nói chuyện uyển chuyển nhất có thể nhưng không ngờ uyển chuyển cũng không thể che nổi tính bạo kích của thông tin này.
"..."
An Nhiên chưa kịp phản ứng, sau khi não bộ sắp xếp tất cả các thông tin theo trình tự logic...
"Khục... Khụ khụ khụ..." Cô bị sặc.
"Nhanh nhanh nhanh, nước đây!" Phó Ti Thận vội vàng đứng dậy đưa nước ô mai cho cô.
Cà ri cay, cảm giác nghẹn đồ ăn cay rất khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng.
Nước mắt theo khóe mắt chảy ra, trông rất chật vật.