Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 58-2: Gặp lại




"Tinh Tinh!"

Phó Ti Thận vội vàng rút khăn giấy lau quần áo cho Tinh Tinh, vừa lau vừa nhăn mày quở trách: "Sao lại bất cẩn như thế, bây giờ đổ hết lên người rồi không cảm thấy dính dính khó chịu hả."

Thì ra là Tinh Tinh làm đổ trà sữa, ngay cả Cố Lan ngồi bên cạnh cũng bị bắn lên người.

"Tinh Tinh xin lỗi." Tinh Tinh tội nghiệp nói.

Bé chỉ muốn lấy cốc trà sữa từ tay em trai, nhưng lại cầm không chắc tay nên làm đổ mất. Kiếm Hiệp Hay

"Không sao, không trách bé con. Bây giờ theo chú lên lầu thay quần áo nhé?" Phó Hành ôn nhu ôm lấy Tinh Tinh, vừa đi lên lầu vừa dỗ dành bé, tiện thể gọi Cố Lan đi luôn.

Quần áo Cố Lan cũng bị làm bẩn, đúng lúc dáng người của anh và Cố Lan tương tự nhau nên có thể cho hắn mượn đồ mặc tạm.

"Em có cảm thấy..." Phó Ti Cẩn nhìn em trai, kỳ quái nói: "Cuộc trò chuyện vừa nãy của bố và cậu hơi kì lạ không?"

Thật ra không chỉ mình cuộc nói chuyện không rõ ràng về tình cảm của bố hắn, mà ngay cả phản ứng của cậu cũng rất lạ.

Chỗ Phó Ti Cẩn ngồi trùng hợp nhìn thấy toàn bộ quá trình Tinh Tinh làm đổ trà sữa.

Không phải do Tinh Tinh sai.

Mà là do Tinh Tinh chưa cầm chắc Cố Lan đã buông tay khiến cho cốc trà sữa bị đổ, mà góc nghiêng cũng rất tinh tế, phần lớn đều đổ hết vào người cậu hắn.

Cậu hắn đang làm gì vậy?

Đang yên đang lành lại đổ trà sữa lên người?

Phó Ti Cẩn cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, đáng tiếc các trưởng bối rất ăn ý với nhau, không thể nói chuyện này trước mặt bọn hắn.

"Chỉ là trùng hợp thôi ha ha ha..."

Sau khi nghe anh trai phân tích, mắt Phó Ti Thận tối xuống trong nháy mắt rồi lập tức cười lúng túng, trả lời qua loa.

Chắc chắn em trai hắn đã biết được chuyện gì đó.

Phó Ti Cẩn nặng nề nhìn chằm chằm vào em trai: "Nói đi, em đang giấu anh cái gì?"

"Không có, em có gì mà phải giấu giếm anh chứ?" Phó Ti Thận nói dối đến líu cả lưỡi.

Hắn thầm ngạc nhiên trước sự tinh ý của anh trai, không ngờ anh ấy lại nhận ra hắn đang diễn.

"Anh mở công ty giải trí." Phó Ti Cẩn nói.

"Em biết."

Không phải ai cũng biết chuyện này à?

Không biết thì lên mạng tìm cũng biết.

Xét cho cùng anh trai hắn cũng không phải người kém cỏi, thường xuyên lên tạp chí kinh tế tài chính chiếm một vị trí trên bảng xếp hạng doanh nhân trẻ khoảng hai ba ngày.

Tuy nhiên Phó Ti Cẩn nói đến chủ đề này không phải để khoe khoang thành tích: "Biết rồi mà còn dám diễn kịch trước mặt anh?"

Phó Ti Thận cho rằng hắn mù sao? Kĩ thuật diễn rác rưởi* như thế mà cũng muốn qua mắt hắn?

*Nguyên văn là 辣鸡 /làjī/, tức gà cay. Từ này dùng để chửi nhau vì nó đồng âm với 垃圾 /lājī/, tức rác rưởi.

"Anh hai, đừng hỏi nữa."

Chuyện này chắc chắn có liên quan đến chuyện hắn lấy trộm điện thoại của mẹ nên Phó Ti Thận tạm thời không dám nói với người khác.

Không phải hắn sợ bị mắng mà là hắn đã phát hiện ra một bí mật động trời, trước khi bí mật này được tiết lộ hoàn toàn, hắn sẽ tự mình điều tra.

Trước đó, hắn đã giấu mọi người cầm điện thoại của mẹ đi tìm người mở khóa.

Đặc biệt là không thể để cho anh trai hắn biết.

Phó Ti Thận cũng biết chuyện anh trai mình sắp ra nước ngoài chữa bệnh, nhưng cụ thể là bệnh gì thì không ai nói cho hắn. Nhưng bệnh này ở trong nước không chữa được thì khẳng định là rất nghiêm trọng.

Hắn không muốn anh trai phải lo lắng.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của em trai, Phó Ti Cẩn trầm mặc một lúc rồi không hỏi nữa.

"Xin lỗi." Hắn vỗ vỗ bả vai Phó Ti Thận: "Có một số việc anh bây giờ không thể nói với mọi người, khi nào chuẩn bị xong, anh sẽ nói hết tất cả."

"Không phải..." Phó Ti Thận ngẩn ra: "Đây không phải là lời thoại của em sao?"

Sao lại có thể cướp đất diễn của hắn như thế!

Thời gian cũng không còn sớm, Phó Ti Cẩn mặc kệ tên em trai đang ngẩn người trên ghế, cầm lấy áo khoác rồi đi đến công ty.

Trước khi đi hắn phải xử lý hết chuyện của công ty để tránh xảy ra vấn đề gì lớn.

Cũng may việc hợp tác với đạo diễn Cao diễn ra rất thuận lợi, đoàn đội hai bên đều rất thuần thục, dù hắn không trực tiếp giám sát thì cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.

Nếu có chuyện gì xảy ra, đạo diễn Cao có thể tự giải quyết được.

Sau khi Phó Ti Cẩn rời đi, Phó Ti Thận vẫn còn ngây người ở đó.

Một lúc lâu sau hắn mới phản ứng lại: "Trong cái nhà này, ai cũng có bí mật nho nhỏ của riêng mình."

Kịch bản rất kích thích.

Lắc lắc đầu, thừa dịp bố còn ở trên lầu chưa xuống, Phó Ti Thận vội vàng giấu kín cái điện thoại trong túi rồi chuồn mất.

Bố còn chưa xử hắn vì tội đổ oan cho Tinh Tinh đâu, ai biết tí nữa bố có bất ngờ tính sổ với hắn không?

Phó Ti Thận không biết tâm trạng lúc này của mình là gì, chỉ cầm điện thoại lên mở khóa màn hình rồi lái xe đến thành phố Lâm.

Hắn lượn loanh quanh gần khu vực căn hộ của mẹ, tâm trạng lo lắng.

Hắn muốn gặp người đó, nhưng lại sợ nhìn thấy cô ấy, trong lòng hơi ủy khuất.

Tại sao ra nước ngoài du học mà không nói với anh một tiếng?

Tại sao khi gặp khó khăn lại không đến tìm anh?

Tại sao khi em quay về vẫn không đi tìm anh?

Tại sao... Em...

Một bóng dáng quen thuộc lướt qua trước mắt, Phó Ti Thận nhanh chóng dừng xe ở ven đường, luống cuống cởi dây an toàn, mở cửa xe xông ra ngoài.

"Nặng quá..."

An Nhiên hai tay xách hai túi đồ, thở phì phò đi về phía cửa tiểu khu.

Đều tại cô tham rẻ, thấy siêu thị giảm giá thì không nhịn được lao vào mua một đống đồ. Kết quả là khi mua thì thích, về đến nhà mới hỏa tá tràng.

Hừ, cô mua bao nhiêu là đồ thế mà cái siêu thị chết tiệt kia lại không có dịch vụ giao hàng.

Tuyệt vọng hơn là hôm nay cô không đi xe đến!

An Nhiên không biết hôm nay mình giẫm phải cái vận rủi gì nữa.

Còn 'tốt' hơn nữa là khoảng cách giữa nhà cô và siêu thị quá gần, gọi taxi thì tài xế cảm thấy đi đường ngắn không kiếm được bao nhiêu tiền nên không đến.

Làm hại cô phải tự mình xách theo một đống đồ, ngồi hai trạm xe buýt để về nhà.

Thấy sắp về đến tiểu khu, chỉ cần đi qua cổng nhờ chú bảo vệ xách giúp mấy thứ đến thang máy là được.

An Nhiên vừa nở nụ cười đắc thắng thì cánh tay mảnh khảnh bất ngờ bị ai đó kéo lại.

"An Nhiên!"

Lục cục cục...

Mấy củ khoai tây rơi ra khỏi túi mua sắm, lăn khắp bốn phía.

Nụ cười trên mặt An Nhiên dần cứng lại.

"Phó Ti Thận, anh muốn chết à!"

An Nhiên tiện tay cầm hành lá quất vào người Phó Ti Thận, đánh cho đến khi thở hổn hển mới dừng lại.

Phó Ti Thận hai tay che đầu, vừa lùi về sau vừa giải thích.

"An Nhiên, anh xin lỗi, anh không cố ý. Vừa nãy thấy em, anh vui quá nên không để ý rằng em đang cầm nhiều đồ như thế. Đừng đánh, đừng đánh nữa, anh đau..."

Thật ra cũng không đau lắm, nhưng Phó Ti Thận lại ủy khuất như một đứa nhỏ hai trăm cân.

Đặt tay vào máy quét, cánh cửa đang đóng lập tức mở ra.

An Nhiên cười cười, quay người ra hiệu cho Phó Ti Thận: "Vào đi."

Phó Ti Thận xách một đống đồ đi theo sau lưng An Nhiên. Đây là lần đầu tiên hắn đến căn hộ này của mẹ.

Giống như dự kiến của hắn, bên trong được bày trí rất ấm áp, giống như nhà của một... À không, hai mẹ con.

Trước của nhà có hai đôi dép lê thỏ bông màu hồng phấn, kích thước tương đương nhau, vừa nhìn là biết của hai cô gái.

Hầu hết các đồ dùng trên bàn đều là đồ đôi, điều này cho thấy không chỉ có mình An Nhiên ở đây.

Tuy nhiên cốc uống nước và chăn mền chỉ có một cái, cho thấy bây giờ người kia không ở dây, hoặc là không còn sống trong căn nhà này nữa.

Phó Ti Thận cảm thấy mình như bị thám tử nhập vào người, điên cuồng tìm kiếm chi tiết từ các manh mối khác nhau trong nhà An Nhiên, sợ có một người đàn ông nào đó xuất hiện...

"Anh đi đôi này đi."

An Nhiên để túi mua sắm đang cầm trên tay lên tủ để giày, sau đó mở tủ tìm một đôi dép nam cho Phó Ti Thận.

...Uỳnh!

"Sao trong nhà em lại có dép đàn ông?!"

Phó Ti Thận xù lông, đột nhiên hắn cảm thấy màu sắc trên đỉnh đầu mình đang thay đổi.

An Nhiên bình tĩnh liếc Phó Ti Thận một cái, sau đó đứng dậy nhận lấy túi đồ còn lại trên tay hắn.

"Chuẩn bị thêm dép đi trong nhà phòng khi có khách đến không phải là phép tắc cơ bản sao?"

Ai biết được một ngày nào đó sẽ có khách nam đến nhà chơi, với lại đôi dép này cũng không phải do cô mua mà là dì Tinh chuẩn bị.

Lúc đó An Nhiên cũng thắc mắc y như Phó Ti Thận, nhưng sau đó dì Tinh đã giải thích cho cô hiểu.

Dù vậy nhưng từ sau khi mua dép về cũng không có vị khách nam nào đến, chỉ có hai chú bất ngờ đến vào mấy tháng trước.

Không biết là bị lời nói của An Nhiên thuyết phục hay bị thái độ quá bình tĩnh của cô lây nhiễm, Phó Ti Thận mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, đi đôi dép An Nhiên đưa rồi bước vào nhà của mẹ và bạn gái hắn.

Sao hắn cứ thấy là lạ chỗ nào vậy nhỉ?

"Trưa nay anh muốn ăn gì?"

An Nhiên lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong túi mua sắm ra rồi đi vào bếp.

"Để anh làm cho."

Phó Ti Thận tự nhiên cầm lấy đồ trong tay An Nhiên, giúp cô sắp xếp lại rồi để vào vị trí.

An Nhiên mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, thích xếp mọi thứ chỉnh tề ngăn nắp, sắp xếp theo thứ tự từ nhỏ đến lớn, những thứ khác nhau cũng có vị trí riêng, không thể để lẫn lộn với nhau, nếu không cô sẽ thấy không thoải mái.

Lúc đầu Phó Ti Thận ở bên cô cũng không quen, nhưng dần dần đã thích ứng được.

Ngay cả hắn cũng hình thành thói quen sắp xếp đồ đạc, khiến dì lao công của công ty mỗi khi đến dọn dẹp phòng làm việc của hắn đều cười rất vui vẻ.

Điều này cũng có thể coi là một ưu điểm nhỏ.

"Khoai tây không cần bỏ vào tủ lạnh đâu, vừa mới bị rơi nên phải ăn ngay, nếu không sẽ dễ bị hỏng."

An Nhiên bảo Phó Ti Thận cầm khoai tây cho cẩn thận, còn mình thì lấy sữa cà ri để chuẩn bị nấu món cà ri.

Vừa hay lúc nãy cô có mua gà tươi, gà xé phay nấu với khoai tây và cà ri ăn rất ngon.

"Ừ, anh giúp em gọt khoai tây."

Phó Ti Thận rất tự giác, theo thói quen kéo một chiếc ghế đẩu dưới giá đựng đồ lặt vặt ra ngồi gọt khoai tây

An Nhiên đưa cho hắn một con dao rồi tự mình đi xử lí các nguyên liệu khác.

Hai người phân công công việc rõ ràng, chẳng mấy chốc đã hầm được một nồi cà ri lớn.

Phó Ti Thận ngó đầu nhìn vào trong nồi, nuốt nước miếng rồi đưa ra yêu cầu: "Anh thích ăn nấm hương, em bỏ nhiều nhiều chút."

"Nấm hương khô phải ngâm nước nóng mới được, từ từ hãy bỏ vào."

An Nhiên đã sớm ngâm một bát tô nấm hương để chờ bỏ vào nồi cà ri. Người đang đứng bên cạnh cô đây giống hệt như một nấm hương tinh chuyển thế, nổi tiếng là điên cuồng yêu thích nấm hương.

Ài, vốn cùng chung một gốc, sao mà cô băn khoăn quá.

"Em nấu nhiều thế, hai người chúng ta ăn sao hết."

Mỗi khi ở cạnh An Nhiên, Phó Ti Thận nói vô cùng nhiều, mặc dù bình thường hắn đã là một người nói nhiều.

Nhưng lúc này hắn nói rất nhiều chuyện vớ vẩn.

"Nấu nhiều một chút nếu ăn không hết thì bỏ vào tủ lạnh làm thức ăn dự trữ không được hả?"

"Ăn thức ăn tươi mới tốt." Phó Ti Thận không đồng tình với quan điểm dự trữ thức ăn của An Nhiên, ăn nhiều đồ ăn để qua đêm sẽ không tốt cho sức khỏe.

"Vậy tí nữa anh về thì cầm một ít cho mấy người qua đường Giáp ăn đi."

Người qua đường Giáp là biệt hiệu của Lục Nhân Gia*, đồng thời cũng là để chỉ nhóm anh em cùng lập nghiệp với Phó Ti Thận.

*Ai không nhớ Lục Nhân Gia là ai thì xem lại chương 19-2 nhé.

An Nhiên đã ở bên Phó Ti Thận trong suốt quãng thời gian hắn lập nghiệp, khi đó công ty thiếu nhân sự, cô còn qua đó làm miễn phí nên quen biết tất cả bạn bè của Phó Ti Thận.

Những người này cũng được coi là bạn của cô.

Phó Ti Thận bất ngờ nắm lấy tay An Nhiên, nhỏ giọng giống như cún con nghẹn ngào: "Tại sao... Em không cần anh nữa ư?"