Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trở Lại Quá Khứ Ta Tuyệt Không Làm Đao Phủ .

Chương 18 : Cha – Mẹ .




Chương 18 : Cha – Mẹ .

Ám Nhật Song Đao không phải thần binh lợi khí gì hoặc ít nhất ban đầu không phải .

Tại tương lai luyện kim cực kỳ phát triển thậm chí có một đám gọi là Luyện Kim Thuật Sư .

Nói thế cho nó ‘văn vẻ’ thôi chứ đây thật ra là một đám thợ rèn tuy nhiên việc mà cái đám thợ rèn này thích làm nhất lại không phải rèn ra v·ũ k·hí mới rèn ra v·ũ k·hí cường đại mà là . .. cường hoá bản mệnh v·ũ k·hí của Siêu Phàm Giả.

Cái gọi là ‘bản mệnh’ rất đơn giản Siêu Phàm Giả nào khi bước lên con đường Siêu Phàm cũng sẽ tự động ngưng tụ ra bản mệnh v·ũ k·hí của bản thân hơn nữa không có cách nào đổi .

Siêu Phàm Giả gần như không cần quan tâm đến v·ũ k·hí thuận tay bởi vì bọn họ chỉ cần Bản Mệnh Vũ Khí là được bất quá thứ này không dễ dùng .

Thuở ban đầu là không có cách nào ngưng tụ Bản Mệnh Vũ Khí thành thực thể giai đoạn Thanh Đồng gần như chỉ là ‘tạo hình’ .

Tới Bạch Kim hình thái ngưng thực một chút nhưng y nguyên không thể dùng lúc này Bản Mệnh Vũ Khí càng giống như một loại cường hoá với Siêu Phàm Giả mà thôi có tác dụng nhưng không nhiều .

Chỉ có tới Hoàng Kim (Truyền Kỳ) cấp Bản Mệnh Vũ Khí mới có thể ngưng hình mới có thể cầm ra c·hém n·gười mà thứ này khi đó thực sự cực kỳ mạnh .

Về sau này từ Hoàng Kim cấp đên Thần Thoại thậm chí là Thần Chủ chỉ cần ‘nạp tiền’ để cường hoá bản mệnh v·ũ k·hí là được rồi mà đây là công việc yêu thích nhất đồng thời cũng là kiếm nhiều nhất của Luyện Kim Thuật Sư .

Ám Nhật Song Đao chính là ‘thần binh’ thành danh của Minh Minh không dám nói nó là mạnh nhất thế giới nhưng nó với Minh thực sự có mối quan hệ quá mức thân mật đây như một phần máu thịt của Minh vậy .

Đây không chỉ là Bản Mệnh Vũ Khí bản thân nó còn do Minh tự mình tìm kiếm vật liệu tự mình cường hoá .

Quên nói một chút Minh không chỉ là Sát Thần mà còn là Thần Thoại Luyện kim Sư bản thân hắn có thể nói là một trong một đám Luyện Kim Thuật Sư cao cấp nhất .

Đương nhiên việc này cũng không có gì đáng tự hào linh hồn lực là thứ tốt là thứ giúp nhân loại làm ít công to .

Đến Thần Chủ cấp ai chẳng có một nghề tay trái ? hơn nữa chỉ cần nhập tâm thì Thần Chủ bọn hắn đều có thể đi được rất xa trên cái ‘nghề tay trái’ này .

Ngoại trừ việc Minh tự mình cường hoá Ám Nhật Song Đao ra thanh song đao này đặc biệt ở chỗ nó là đao của Đao Phủ .

Một đám tự kỷ một đám thần kinh một đám chỉ cố gắng sống trong thế giới nội tâm của chính mình cho nên Bản Mệnh Vũ Khí của Đao Phủ thường thường cũng trở thành bạn bè thành anh em thành chí hữu – nơi để Đao Phủ trút bầu tâm sự .

Ở tương lai ngàn năm sau Minh cũng không biết Ám Nhật Song Đao của hắn có lọt vào ‘top’ thần binh trên thế giới hay không nhưng hắn chắc chắn Ám Nhật Song Đao của hắn phi thường nổi tiếng độ nổi tiếng cơ hồ thành tiêu chí của hắn .

Nói ra kể cũng xấu hổ ai bảo Sát Thần chỉ có 4 vị các con đường khác đều có cả chục vị Thần Chủ trở lên ? .

Bốn vị Sát Thần cơ hồ thành . .. ‘quốc bảo’ vậy Bản Mệnh Vũ Khí đi cùng bốn vị Sát Thần làm sao không nổi tiếng ? .

_ _ _ _ __ _

Minh dùng từng đầu ngón tay nhẹ chạm vào Ám Nhật trong ánh mắt hắn chất chứa rất nhiều cảm xúc .

Cũng chỉ có Ám Nhật mới sinh ra cho Minh nhiều cảm xúc như vậy mà cặp song đao này như cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân hai thanh Ám Nhật cũng chậm rãi run lên .

Nhìn hai người đồng chí của mình huyền phù giữa trời Minh không khỏi thở dài .

Đồng chí của hắn chịu thiệt thòi rồi .

Ám Nhật vì cảm nhận được sát tâm của Minh mà cụ hiện có điều chính Ám Nhật có lẽ cũng không biết được tình trạng của chủ nhân nó .



Tất nhiên Ám Nhật kịp dừng lại nhưng đây rõ ràng là Minh ảnh hưởng tới đồng chí của hắn .

Minh hiện tại chỉ là người bình thường cho dù Ám Nhật đã ngưng thực trước mắt thì Minh cũng cầm không nổi phải biết mỗi thanh Ám Nhật đều nặng 300 kg .

Hai thanh hai tay chính là hơn nửa tấn .

Ngày xưa hắn là Sát Thần bằng hai thanh Ám Nhật hắn có thể tung hoành thiên hạ nhưng hiện tại làm sao có thể ? một thanh Ám Nhật cũng thừa sức đè c·hết hắn .

Càng quan trọng hơn là Ám Nhật không chỉ có cân nặng không chỉ sắc bén vô song mà Ám Nhật còn mang theo rất nhiều đặc tính Bản Mệnh Vũ Khí của một đời Thần Chủ làm sao có thể tầm thường ?.

Thần Thoại cấp thì không chắc bởi trên lý thuyết Thần Thoại cấp cùng Thần Chủ là cùng một dạng ‘sinh vật’ .

Dưới Thần Thoại cấp vậy không cần Minh điều khiển hai thanh Ám Nhật của hắn có thể chém Hoàng Kim chưa chém rau cắt dưa hay đúng hơn là g·iết dị loại từ cấp 6 đổ xuống như g·iết chó g·iết gà .

Mà hiện tại đừng nói cầm không được Ám Nhật đến sức mạnh của Ám Nhật bản thân Minh đều dùng không được hắn chỉ có thể mang ‘Ám Nhật’ ra nhìn .

“Ta nhất định phải nhanh chóng thức tỉnh cho dù trở thành Đao Phủ cũng được không thể để Ám Nhật ảm đạm không ánh sáng như vậy “ .

“Vấn đề là . . . làm sao thức tỉnh ? “.

Minh lại bắt đầu tự hỏi tự trả lời bởi thức tỉnh không phải việc đơn giản .

Thức tỉnh có hai con đường đi theo ‘quy chuẩn’ và ‘bất quy chuẩn’ .

Đây là hai con đường chủ lưu mà không phải là hai cách tức là bất kể quy chuẩn hay bất quy chuẩn đều có khá nhiều cách .

Tuy vậy Minh chỉ cần xem xét thân thể này thì hắn có thể nói trăm phần trăm không đi theo con đường quy chuẩn được chắc chắn thất bại khi thức tỉnh .

Hắn nhập vào thân thể này sớm khoảng 2-3 năm có lẽ còn có thể thay đổi cái gì nhưng chỉ còn 1 tuần nữa đến thời gian thức tỉnh hắn cũng trở tay không kịp .

Càng quan trọng ở chỗ chính hắn cũng không biết năm 222 này nhân loại thức tỉnh như thế nào con đường ‘quy chuẩn’ kia có giống năm 1200 của hắn hay không ở điểm này cố chủ không có kinh nghiệm mà Minh tất nhiên cũng không có .

Hắn chỉ có thể lùi một bước sử dụng một số thủ đoạn đặc thù để thức tỉnh theo dạng ‘bất quy chuẩn’ .

Nhưng mà muốn sử dụng thủ đoạn khác là cần thời gian cùng chuẩn bị gấp cũng không được thậm chí còn phải chuẩn bị tương đối lâu .

Ai mà biết được thủ đoạn năm 1200 mang về áp dụng ở năm 222 có được hay không ? .

Hắn cũng không dám thử càng không muốn dùng thân thể quý giá này đi thử .

_ _ _ _ _ _

Minh nghĩ ngợi một hồi liền quyết định không nghĩ nữa càng nghĩ lại càng đau đầu .

Thu lại Ám Nhật lau đi thân thể mặc một bộ quần áo mới sau đó hắn trực tiếp về phòng đi ngủ hắn lúc này còn chưa có cái gì bỏ bụng nhưng thân thể này đã đến giới hạn rồi không phải Minh kiên trì chỉ sợ hắn đã sớm b·ất t·ỉnh .

Mà Minh ngủ liền ngủ đến tận tối mịt mãi cho đến khi có một bàn tay nhẹ xoa đầu hắn .

Hắn cũng không nhớ đã bao lâu rồi hắn không ngủ thoải mái như vậy thậm chí cả một kiếp người Minh đều chưa từng ngủ thoải mái như vậy .



Thân thể này quá mệt mỏi rồi đồng thời thân thể này cũng mới chỉ là đứa bé 16 tuổi đang tuổi ăn tuổi lớn một khi kiệt sức vậy ngủ càng say giấc .

Vừa đặt lưng xuống Minh liền ngủ li bì lại thêm linh hồn lực của hắn chưa thể ngưng thực khi mà thân thể ‘tắt máy’ thì linh hồn tất nhiên cũng ‘tắt máy’ theo .

Phải đến khi có ‘tiếp xúc thân thể’ Minh mới bừng tỉnh giấc ánh mắt của hắn lập tức mở ra nhưng mà đến thời điểm này Minh mới rõ ràng thế nào là ‘học sinh tay trói gà không chặt’ .

Đừng nói choàng tỉnh giấc đến mở mắt ra cũng khó với Minh dù sao một người đang say ngủ không phải nói tỉnh táo là tỉnh táo ngay được huống chi đây chỉ là thân thể cậu nhóc ‘công tử bột’ ‘thiếu gia nhà giàu’ .

Mắt hắn nặng trĩu cơn buồn ngủ cùng sự mệt mỏi vẫn bám chặt lấy hắn .

Đối với Minh mà nói cảm giác này đúng là kỳ lạ .

Cũng may sau khi Minh bắt đầu tỉnh tỉnh một chút hắn cũng biết hiện tại bản thân không phải ở trong quân ngũ cũng không ai yêu cầu hắn đi chiến đấu càng không có khả năng gặp quá nhiều nguy hiểm ít nhất là giai đoạn này .

Bàn tay vuốt ve mái tóc của hắn khá mềm mại Minh cho dù chưa mở mắt cũng có thể đoán được đây là tay nữ giới nó khác . . . rất rất xa so với bàn tay của mấy vị trưởng quan trong ký ức của hắn .

Thay vì cố gắng mở mắt Minh lại nhè nhẹ nhắm mắt lại bởi vì hắn đoán được người đang vuốt ve tóc hắn là ai .

Minh kiếp trước không có cha mẹ hắn cũng không có cảm giác mình cần cha mẹ nhưng không có nghĩa hắn không biết gì nhất là khi hắn có cả ký ức của cố chủ .

Chỉ là bản thân Minh lại không quá rõ ràng việc mình nên đối xử với nữ nhân mà hắn đáng lý ra phải gọi ‘mẹ’ như thế nào .

Minh sinh ra và lớn lên trong một cái thời đại mà sức mạnh là tối quan trọng còn nhân quyền hay bất cứ thứ ‘linh tinh’ gì khác đều trở nên không quá quan trọng .

Nói một câu khó nghe giả sử Minh có Đoạt Xá cố chủ thật mà ở ngàn năm sau thì gia đình này cũng chỉ có thể ôm hận mất con .

Thần Thoại cấp có lẽ còn sợ dính ‘Scandal’ cùng vô số vấn đề phát sinh nhưng Thần Chủ lại là một vấn đề hoàn toàn khác .

Trong trường hợp bất khả kháng liên quan tới sinh mệnh của một Thần Chủ vậy một mạng học sinh cấp 3 vừa tròn 16 tuổi lại tính là gì ? .

Đừng nói cố chủ rất khó có khả năng thức tỉnh cho dù cố chủ là siêu cấp thiên tài đi chăng nữa thì đặt bên cạnh Thần Chủ vẫn chỉ là hạt cát giữa sa mạc .

Thần Chủ nào không phải siêu cấp thiên tài ? ngay như Minh chẳng hạn hắn tuyệt đối được gọi là siêu cấp thiên tài trong một vấn đề nào đó .

Nhân loại của ngàn năm sau có thể vì Thần Chủ làm rất rất nhiều thứ thậm chí gạt cả vấn đề đạo đức sang một bên tất nhiên đổi lại Thần Chủ cũng nhất định phải thể hiện giá trị bản thân cho Liên Minh Nhân Loại .

Nói chung một người như Minh là không thể nào có cảm giác tội lỗi về việc mình làm hắn nghĩ còn không muốn nghĩ bất quá Minh hiện tại lại không còn là Thần Chủ Liên Minh Nhân Loại chỉ sợ còn chưa thành lập sẽ không có ai bảo vệ ‘quyền lợi ‘ cho Minh .

Từ những gì hắn hiểu nhân loại giai đoạn này còn đang cảm thấy thế giới quá tươi đẹp cho nên vấn đề đạo đức các vấn đề liên quan đến nhân quyền vẫn phi thường được coi trọng .

Tất nhiên trong thời đại này Thần Chủ vẫn đạp lên luật pháp mà đứng nhưng vẫn câu nói cũ Minh hiện tại không phải Thần Chủ .

Nếu Minh muốn sinh hoạt bình thường trong thế giới này hắn phải học đóng vai phải học chấp nhận bất kể thế giới nội tâm của hắn thế nào thì mặt ngoài Minh vẫn cần tỏ ra bình thường mà nếu tỏ ra bình thường thì hắn lại không quá biết đối mặt với người phụ nữ đang ở bên cạnh mình .

Người phụ nữ mà Minh phải gọi ‘mẹ’ này ngồi trên đầu giường hắn gần 5 phút đồng hồ Minh cũng không quá rõ ràng người này đang nghĩ gì nhưng hắn có thể cảm nhận được tâm trạng người này không tốt bởi theo từng động tác vuốt tóc kèm theo đó là vài tiếng thở dài .

“Minh con ăn tối chưa mẹ không thấy trên bàn có đồ ăn “ .

Giọng nữ nhân này vang lên giọng nói tương đối dễ nghe nhưng trong ký ức của cố chủ thì mẹ của hắn cực kỳ ‘cường thế’ .



Lúc này Minh có hai lựa chọn giả vờ ngủ tiếp hoặc thức dậy nói chuyện với mẹ mà hắn rốt cuộc lựa chọn phương án thứ hai trốn tránh dù sao cũng không phải cách đúng không ? .

Minh cố gắng chuyển động thân thể ánh mắt của hắn nhẹ mở ra đồng thời cũng đang nhanh chóng xử lý thông tin từ ký ức của cố chủ .

Cái gia đình này là không có người nấu cơm cơm nước đều sẽ gọi từ bên ngoài mà Minh mỗi tối đều phải gọi nhiều một chút .

Ăn xong phần của hắn thì để lại trên bàn đợi mẹ hắn về thì bà tự mình đi hâm nóng lại là được hôm nay thấy trên bàn không còn đồ ăn mẹ hắn thắc mắc là dễ hiểu .

“Con chưa ăn sáng nay con đi học về mệt quá đến buổi chiều đặt lưng lên giường thiu thiu lúc nào không hay “ .

Phải mất đến mấy giây chuẩn bị ngôn từ Minh mới có thể đưa ra câu trả lời bất quá mẹ hắn cũng không nghĩ gì con trai còn đang ngái ngủ có chút trì độn cũng là đương nhiên .

“Con mệt ? sức khoẻ con làm sao có cần mẹ gọi bác sĩ không ? “ .

“Con cũng không biết làm sao nhưng mà hiện tại thì đỡ rồi mẹ ăn gì chưa ? “.

Minh nói chuyện không dùng kính ngữ ngữ khí tương đối đạm bạc mà đây đều là hắn học từ trong ký ức của cố chủ .

Quan hệ của cố chủ cùng cha mẹ thật ra không tốt đẹp lắm có chút xa cách .

“Mẹ cũng chưa ăn để mẹ xuống bếp nấu cho con cái gì đó “ .

Nữ nhân này nói xong liền đứng lên có điều đi được vài bước thì lại quay lại giường ngồi xuống xoa đầu Minh .

“Mẹ biết mẹ biết con đang lo lắng về thức tỉnh “

“Là cha con không tốt hắn không nên nói con không đủ khả năng thức tỉnh nhưng đây không phải là vấn đề của con ngoài kia có bao nhiêu người không thể thức tỉnh chứ ? mẹ không phải cũng là người bình thường sao ?”.

Nghe được mẹ hắn nói vậy Minh hơi ngẩn ra nhưng sau đó nhẹ gật đầu .

Trong ký ức của cố chủ đúng là có đoạn như này chẳng qua Minh không để ý dù sao hắn hấp thu ký ức của cố chủ cũng không có nghĩa là lập tức biết được tất cả mọi thứ về cố chủ muốn biết cái gì đều cần ‘tra’ một chút .

Cha hắn là Hoàng Kim cấp nhưng vậy việc cha hắn có thể nhìn ra thiếu hụt của thân thể này không khó cha hắn quả thật đã từng ở trước mặt hắn nói hắn không có hy vọng thành Siêu Phàm giả .

Đồng thời khi nhớ đến đoạn ký ức này cơ thể Minh nhẹ run lên .

Đây không phải vì Minh cố tình diễn mà thân thể hắn thực sự run theo bản năng điều này khiến ánh mắt Minh hơi híp lại .

Xem ra cái mảnh ký ức về việc này có ảnh hưởng cực kỳ lớn đến cố chủ .

Về phần mẹ hắn thấy đứa con trai nhẹ run lên bà rất nhanh đưa tay ra ôm Minh vào lòng ôm đứa con trai thật chặt sau đó nói .

“Không sao không sao có mẹ ở đây rồi con cũng không cần quan tâm lời của cha con có mẹ ở đây mà “ .

Trong thời gian mẹ ôm hắn vào lòng Minh bắt đầu lục tung ký ức của cố chủ sau đó hình ảnh ‘người cha’ dần dần xuất hiện trong đầu Minh .

Làm ký ức cố chủ khắc sâu nhất với người cha hoá ra lại là ánh mắt ánh mắt phi thường nghiêm khắc đồng thời . . . cực kỳ lạnh .

Ẩn sau cái sự hào nhoáng cùng giàu có của gia đình này chỉ sợ còn có những câu chuyện không để ai biết .

Chỉ là có gì quan trọng đâu nhà nào chẳng có chuyện riêng có việc không thuận ? đây không tính là vấn đề hiếm lạ .

_ _ _ __ _

P/s : Ai đọc truyện thì để lại vài câu bình luận cho mình vui với :