Chương 17 : Ám Nhật .
Minh là Đao Phủ Đao Phủ là một đám thần kinh .
Cho dù trải qua trăm chiến ngàn chiến lại như thế nào ? đối với Đao Phủ càng mạnh mới càng điên cuồng .
Đã là Đao Phủ thật ra đều không quá thông minh bởi kẻ thông minh làm Đao Phủ thì đều c·hết sớm .
Tự mình chặt mình lại còn đòi thông minh ? .
Minh rất nhiều lần đều động sát tâm chỉ cần thấy ngứa mắt với ai suy nghĩ đầu tiên của Minh là g·iết người .
Đây cũng là một trong những lý do quan trọng nhất dẫn đến việc cho dù khoa học kỹ thuật của năm 1200 cũng không cách nào để Đao Phủ biến thành một đám vô tri không cảm xúc trở thành cỗ máy sát sinh của nhân loại .
Nếu thật sự để tất cả Đao Phủ mất đi cảm xúc chỉ còn là cỗ máy nghe lệnh chém g·iết tạm không nói bọn họ có thể thành công hay không con đường Đao Phủ có thể mạnh lên hay không nhưng chắc chắn Đao Phủ càng mạnh thì Liên Minh Nhân Loại mới càng sợ hãi .
Cái con đường Đao Phủ này là một trong ba con đường Siêu Phàm đầu tiên của nhân loại nhưng nó cũng mang lại quá nhiều phiền phức cho nhân loại bất quá cao tầng nhân loại thực sự tương đối yên tâm với các Đao Phủ từ Thần Thoại cấp trở lên .
Cái đám người này vẫn rất thần kinh vẫn rất dễ nổi lên sát tâm nhưng con người khác với con vật ở chỗ biết tự kiềm chế biết cái gì nên làm cái gì không nền làm .
Khả năng tự kiềm chế bản thân càng mạnh Đao Phủ mới càng mạnh mới có thể đi được càng xa .
Ai bảo thiên phú cơ bản nhất của Đao Phủ là ‘cuồng nộ’ đây ? .
Nếu không thể tự kiềm chế bản thân mình Đao Phủ cũng không thể đi xa được một đám chỉ biết ‘vô năng cuồng nộ’ vậy đều đã làm pháo hôi trên chiến trường c·hết đến cực kỳ sạch sẽ .
Minh rất dễ động sát tâm rất dễ muốn g·iết người có quá nhiều lý do để Minh muốn chém một người nhưng có càng nhiều lý do để hắn tự hạn chế bản thân để hắn biết cái gì nên làm cái gì không nên làm .
Chính hắn đã từng động sát tâm với rất nhiều người cho dù có là Thần Chủ nhưng ra đến chiến trường Minh cũng thản nhiên đưa lưng cho đối phương cùng đối phương vào sinh ra tử .
Đây mới là một Sát Thần của Liên Minh .
Sát Thần ‘miệng nói không dễ nghe’ ‘đầu óc không dễ dùng’ ‘ruột thẳng tưng không vòng vèo’ ‘làm rất nhiều người chán ghét’ nhưng tất cả cũng chỉ dừng ở đó bởi vì Sát Thần là thật sự có thể làm người ta tin tưởng.
Không chỉ Minh là 3 vị đồng nghiệp của hắn cũng là như vậy .
Trên chiến trường cũng chẳng có bất cứ Thần Chủ nào dám đem sinh mạng mình ra tận hiến như Sát Thần .
Đến cả sinh mạng cũng có thể tận hiến còn chưa đủ để an tâm ? .
Ở ngoài kia có t·ranh c·hấp như thế nào không ai để ý xem là xem biểu hiện của người trên chiến trường biểu hiện của ngươi khi làm nhiệm vụ .
Sát Thần bọn hắn số lượng ít nhất trong Liên Minh vèn vẹn chỉ có 4 người nhưng hễ có nhiệm vụ gì yêu cầu điều động Thần Chủ Sát Thần vẫn luôn được đón chào nhất bọn hắn là chủ công chân chính của nhân loại .
Minh một đời ‘ngứa mắt’ với không ít Thần Chủ xích mích bằng ngôn từ càng nhiều thậm chí cùng Thần Chủ khác đánh nhau không phải không có nhưng Minh thật sự chưa từng động sát tâm với một Thần Chủ nào .
Chỉ cho đến hôm nay .
Hắn – một nam sinh 16 tuổi thân hình gầy gò cao thỉ khoảng 1m60 nhưng lại thực sự động sát tâm mà mục tiêu hắn muốn g·iết chính là . .. Thần Chủ .
Cái đám ngoài kia trong tương lai không phải cũng làm mồi cho dị loại sao ? như vậy tốt nhất đừng để Minh có cơ hội để hắn có cơ hội vậy hắn nhất định g·iết bằng sạch .
Chẳng cần đoán Minh biết thừa ở ngoài kia nơi nhân loại không có cách nào chưởng khống những khu vực này hiển nhiên thành sân sau của Thần Chủ .
Có không ít kẻ còn đang tự xây dựng quốc gia thành trấn tự mình làm thần làm thánh làm vua làm chúa .
Mà cũng chẳng phải một mình Minh biết việc này cao tầng các quốc gia hay Liên Hiệp Quốc làm sao không biết ? chỉ là bọn họ làm gì được Thần Chủ ? .
Thần Chủ ở niên đại này chia làm hai phái bảo thủ phái cùng tân tiến phái .
Đây không phải chính miệng bọn họ phân định mà là sách sử ghi lại bảo thủ phái chính là những Thần Chủ cùng nhân loại trải qua thời Đại Diệt Tuyệt cùng nhân loại đi qua những năm tháng đầu của thời kỳ Bình Minh.
Còn ‘tân tiến phái’ . . . cái đám này trong mắt Minh đều đáng c·hết như nhau .
_ _ _ _ _ __ _
Từ khi Minh mở mắt ở phòng học đến nay hắn đã kiểm tra thân thể của mình rất nhiều lần ngoại trừ việc bản thân linh hồn lực lượng của hắn vẫn còn tồn tại ra Minh không cảm nhận được bất kỳ đặc thù nào .
Cũng bởi linh hồn lực lượng của hắn vẫn tồn tại cho nên Minh mới càng không thể làm rõ được trạng thái của bản thân rốt cuộc như thế nào bởi chính hắn cũng biết hắn không thể nào là Đoạt Xá .
Tạm không nói đến việc chẳng có Đoạt Xá nào lại có thể xuyên qua dòng thời gian ngược về quá khứ ngàn năm trước cả . Chỉ cần nói đến những thường thức về Đoạt Xá thôi bản thân Minh cũng đã thấy quái lạ .
Mà sự việc ‘quái lạ’ hơn còn ở đằng sau bởi khi Minh ngồi trước màn hình máy tính khi ánh mắt của hắn trở nên phi thường đáng sợ thời điểm hắn thật sự sinh ra sát tâm đối với đám Thần Chủ ngoài kia thì dị biến xuất hiện .
Minh đột nhiên run lên một cái sau đó cả hai cánh tay của Minh đau buốt đau đớn như có hàng trăm hàng nghìn con trùng đang di chuyển trong từng mạch máu của hắn vậy .
Loại đau đớn này vượt quá xa sức chịu đựng của một thiếu niên tuổi 16 như Minh .
Đau đớn khiến Minh cắn chặt hai hàm răng toàn thân không ngừng run lên khuôn mặt lúc xanh lúc trắng mà hai cánh tay rõ ràng đang ‘gõ bàn phím’ thì buông thõng ra cứ như hắn bị người nào phế đi hai cánh tay vậy .
Chỉ có ánh mắt của Minh là không đúng ánh mắt của Minh vẫn tràn ngập rung động tràn ngập chấn kinh bởi vì cái cảm giác này . . . quen lắm .
Cũng không biết đau đớn kéo dài bao nhiêu lâu có thể là vài chục giây nhưng cũng có thể là vài phút đồng hồ trôi qua cả người Minh đều sớm đã ướt đẫm đau đớn vượt xa khỏi giá trị thừa nhận của cơ thể này nhưng Minh y nguyên vẫn tỉnh táo toàn thân của hắn không giây nào là không run lên chỉ có hai hàm răng cắn thật chặt hắn cũng không rên rỉ thành tiếng .
Đây là thói quen của Minh hay đúng hơn là thói quen của đại đa số Đao Phủ .
Đau đớn thì cố mà cắn chặt răng càng đau đớn thì càng cố mà tỉnh táo cố nhét tất cả âm thanh vào trong bụng đừng có phát ra tiếng .
Chỉ cần mở miệng chỉ cần để ‘cái sự đau đớn’ kia thoát ra ngoài vòm họng như vậy ngươi càng khó kiên trì càng dễ sụp đổ .
Đối với Đao Phủ bọn hắn dưới cơn đau đớn khủng kh·iếp vậy tốt nhất giữ lại chút sức lực sức lực để mà nói để mà kêu rên chi bằng để lại cho bản thân cố liều nốt một hơi .
Cũng may cảm giác này đến cũng nhanh mà đi cũng . . . không lâu lắm bởi nếu nó kéo dài thêm thì cho dù linh hồn lực của Minh mạnh hơn nữa cũng không có cách nào linh hồn của hắn mạnh nhưng thân thể sụp đổ thì bằng thừa .
Ngay sau khi cơn đau biến mất cả người Minh như đổ gục xuống bàn máy tính miệng lớn mở rộng cố gắng hô hấp cái thứ không khí thơm mát xung quanh tham lam cảm nhận bản thân ‘đang sống’ .
Còn nơi hai cánh tay hắn lúc này đã xuất hiện hai đường hoa văn kỳ dị chạy dọc từ vai đến phần cổ tay .
Hoa văn cứ như trời sinh mà có tuyệt đối không phải đang vẽ lên mà Minh thậm chí còn không cần nhìn hoa văn này hắn cũng biết đây là thứ gì tất nhiên hắn cần phải nghỉ ngơi một chút đã cái ‘thứ này’ vừa mới xuất hiện đã h·ành h·ạ hắn c·hết đi sống lại .
Đương nhiên bản thân Minh cũng biết ‘thứ này’ sẽ không làm hại hắn .
Lão bằng hữu vào sinh ra tử làm sao có thể hại nhau đây ? nói là Minh may mắn sống tiếp thà rằng nói thứ này thấy thân thể Minh chịu không nổi liền dừng lại .
Tiếp theo đó hoa văn trên hai cánh tay của Minh bắt đầu di chuyển vốn chạy dọc từ bả vai đến cổ tay dần dần rút lại thành một cái ‘ấn’ nhỏ trên cổ tay Minh mà cái ấn này cũng đặc thù .
Nó đã không còn giống ‘trời sinh’ mà càng giống hình xăm một hình thanh đao nhỏ trên mỗi cánh tay Minh .
Khó khăn nhấc cánh tay lên nhìn một chút Minh nhịn không được nhếch miệng .
“Ta không biết vì sao đi đến đây người anh em nhà ngươi cũng đi theo sao ? đồng chí “ .
Nói đến từ ‘đồng chí’ Minh cơ hồ cười rộ lên cười như bị điên vậy nếu không phải nhà hắn cực kỳ có tiền hiệu quả cách âm phi thường tốt thì hàng xóm xung quanh có khi còn chạy sang nhà Minh hỏi chuyện.
Cười đến cổ họng đau rát đến bản thân liên tục ho khan thì Minh mới dừng lại đồng thời lấy hết chút sức lực còn lại của cỗ thân thể này Minh chậm rãi đứng lên .
Hắn vuốt ve hai hình tiểu đao ở nơi cổ tay vẻ mặt cực kỳ cưng chiều .
Hắn còn chưa c·hết cũng không thể nào nói bản thân sống lại chứ ? cho nên chỉ có thể nói hắn xuyên về quá khứ dưới một hình hài cùng thân phận khác .
Mà hắn cũng không trở về một mình bản mệnh v·ũ k·hí của hắn dĩ nhiên cũng về cùng hắn ? .
_ _ _ _ __
“Ta thật lòng không muốn làm Đao Phủ” .
“Làm Đao Phủ thì cũng được thôi nhưng sẽ c·hết rất nhanh bởi vì cái thời kỳ này khoa học kỹ thuật phi thường kém “
“Thời đại này cũng mới chỉ có biện pháp cầm máu cho Đao Phủ mà chút biện pháp này làm được gì ? “.
“Đường đường Thần Chủ một đời Sát Thần rất có khả năng liều một lần sau đó thì thôi trực tiếp vứt mệnh lại “
“Bản thân chưa hẳn đ·ã c·hết trong tay dị loại hoặc kẻ thù nhưng nhiều khả năng là c·hết vì v·ết t·hương quá nặng không có cách nào hồi phục được”.
“Vậy mà đồng chí vẫn đi theo ta đến đây ? là một mực ép ta đi đường xưa ? “.
Nhà của Minh có tiền trong nhà có nguyên một bể tắm rộng 10m2 thậm chí có cả chế độ tắm nước nóng ‘sủi bọt’ .
Cả người Minh đầy mồ hôi hắn đương nhiên phải lựa chọn đi tắm có điều lúc này hắn vừa thả mình trong dòng nước ấm vừa hướng về hai vật trước mặt mà thì thào .
Bên trái hắn là một thanh đao một thanh đại đao hình bán nguyệt với lưỡi đao cực kỳ rộng chuôi đao lại chỉ vừa một bàn tay người cầm cả cây đao dài 2m đồng thời toàn thân màu đỏ sậm .
Bên phải cũng tương tự một thanh đại đao hình bán nguyệt với lưỡi đao cực kỳ rộng chuôi đao lại chỉ vừa một bàn tay người cầm cả cây đao dài 2m đồng thời mang theo màu đen tuyền .
Đây không phải hai thanh đao mà là một cặp bán nguyệt song đao .
Ở tương lai 1000 năm sau cặp bán nguyệt song đao này cực kỳ nổi tiếng nó gọi Ám Nhật Song Đao .