Chợ cách quán không xa, qua một con hẻm là đã đến nơi. Minh An tung tăng mang mì đến chợ, những đứa trẻ ở đây lúc nào cũng nhộn nhịp.
"Chị xinh đẹp, mua giúp em một bó hoa đi ạ."
Một cô bé nhỏ nhắn đến mời Minh An mua hoa. Cô khẽ ngồi xuống, lựa chọn vài loại hoa. Khi ở thành phố, đây là việc cô hay làm cùng Mẹ của mình. Nên có biết cách chọn hoa tươi.
"Được, gói cho chị những loại hoa này."
Nếu ở thành phố, cô sẽ cùng Mẹ đến những cửa hàng hoa tươi, được nhập khẩu và kiểm duyệt kỹ càng. Giá cả chắc chắn, sẽ hơn gấp nhiều lần những bông hoa này. Được ở nơi sang trọng, để chọn lựa hoa. Nhưng cảm xúc lúc đó và hiện tại, lại không giống nhau. Minh An có thể cười nói vui vẻ, chứ không mang một cảm giác chán nản.
"Chị gái xinh đẹp, ở cùng nhà với anh Tiểu Tinh đúng không?"
Minh An đã xiêu lòng trước cô gái nhỏ này, gương mặt rất trong sáng, nụ cười thì tươi tắn, ánh mắt như chứa những vì sao, giọng nói thì vô cùng trong trẻo.
"Em gái ngoan, nếu rảnh hãy đến quán để ăn mì. Chị sẽ miễn phí cho em."
Cô gái nhỏ cười lớn lên, mang một nét tinh nghịch. Gật đầu, rồi vẫy tay, chào tạm biệt Minh An. Một năng lượng tích cực, được truyền từ cô gái nhỏ. Minh An cũng giao xong phần mì và cất tiền vào cẩn thận.
"Hiện tại, mình lại đang nâng niu những đồng tiền nhỏ này. Nếu trước đây, mình sẽ quẹt hết thẻ này đến thẻ khác mà không nhìn đến giá."
Cất những tờ tiền vào trong túi cẩn thận, trên tay ôm bóa hoa, quay trở về lại quán ăn. Trên thành phố, chỉ đi chăm sóc da thôi, cô cũng phải xuống hầm xe để chọn xe đi. Nhưng hiện tại, lại thong dong đi bộ trên con đường không mấy bằng phẳng này. Trên người lại mặc bộ quần áo, không đắc tiền.
Quán mì
Minh An đưa lại số tiền cho Bà của Tinh Nhật. Bà lại trả cho cô tiền phí phục vụ. Nhanh chóng cắt tỉa những cành hoa gọn gàng, rồi cắm vào bình. Sau đó, đặt ở nơi thờ cúng của quán. Tinh Nhật cũng vừa xong việc, anh đang chuẩn bị đến đón Tiểu Tinh. Cô chấp tay phía sau, lẻo đẻo đi theo anh.
"Cho tôi đi cùng với."
Anh không trả lời, vì chắc chắn không ngăn được cô. Trường của Tiểu Tinh khá xa, nhưng không quá khó đi. Một ngôi trường nhỏ, nhưng tương đối đầy đủ. Minh An muốn vào bên trong xem, nhưng có rất đông phụ huynh đưa đón. Cô đành đứng bên ngoài cùng anh, trên tay vẫn đang ăn kẹo mút.
"Tiểu Tinh, bên đây này."
Tiểu Tinh chạy nhanh lại, nắm lấy bàn tay đang chờ sẵn của Minh An. Cô lấy từ trong túi, đưa cho Tiểu Tinh một cây kẹo khác. Bạn học của cậu nhìn thấy, đã hỏi cậu.
"Ba Mẹ đến đón cậu sao Tiểu Tinh?"
Minh An đỏ hết cả mặt, sao những đứa trẻ này lại lanh lợi thế chứ? Tiểu Tinh chỉ cười, rồi gật đầu đáp lời bạn của mình. Tinh Nhật cũng có chút ngượng ngùng, rồi cả ba cùng lên xe về nhà.
[Ngại quá đi mất. Không biết phải nói gì bây giờ?]
Tinh Nhật chở cả hai ra một khu chợ lớn hơn. Ở đây, có bán những mặt hàng chuyển từ thành phố. Hóa ra, không phải người ở đây thiếu thốn, không tiếp cận được với những món hàng xa xỉ. Mà họ muốn giữ nét truyền thống của nơi này, cũng không muốn quá đầy đủ, sẽ sinh ra lười biếng.
"Tôi đã hiểu vì sao, Ông của tôi đã chọn đến nơi này để nghiên cứu."
Cuộc sống ở đây nhộn nhịp hơn hẵn, rất giống không khí ở làng của Tinh Nhật. Có rất nhiều món đồ mà cô muốn mua, nhưng cô lại không có tiền. Chưa lúc nào, cô lại thiếu thốn như lúc này. Có thể, người thiếu thốn nhất ở đây, chính là cô.
"A, ở đó có bán kem. Anh mua kem cho tôi đi. Tôi không có tiền."
Đang di chuyển ra xe, Minh An vội nắm lấy tay áo của Tinh Nhật, kéo anh đến mua kem cho mình. Tiểu Tinh đứng phía dưới cũng muốn được ăn kem. Hai ánh mắt mong đợi, thèm thuồng đang nhìn lấy anh. Không thể từ chối, anh lấy tiền từ ví, đưa cho cả hai.
"Yeah, có tiền mua kem ăn rồi. Chúng ta đi thôi Tiểu Tinh."
Một lớn, một nhỏ, nhưng tính cách trẻ con không khác gì nhau. Hai cây kem lớn, nhanh chóng nằm trên tay của cô và Tiểu Tinh. Không ngờ, mùi vị kem ở đây cũng khác hẵn với ở thành phố. Chỉ muốn được ăn thêm, nhưng anh không cho phép.
"Sắc mặt hai người bị làm sao?"
Trên xe, Minh An và Tiểu Tinh ngồi phía sau. Hai tay khoanh lại trước mặt, ánh mắt hờn dỗi, nhìn về phía Tinh Nhật. Do anh không mua thêm kem cho họ, nên cả hai mới biểu cảm như vậy.
"Hứ, cái đồ ki bo."
Cả hai cùng đồng thanh trả lời anh, rồi cùng quay mặt sang hướng cửa xe. Anh chỉ biết cười trừ, trước hành động của hai người họ. Trẻ con không chịu nổi, lại còn đồng điệu như vậy.
Quán mì
Vừa bước xuống xe, Tiểu Tinh đã chạy vào mách với Bà đang ngồi lựa hạt, về việc không được ăn thêm kem. Minh An cũng không chịu thua, ôm lấy đùi mà nũng nịu với Bà. Anh cất xe vào bên trong, rồi đi thẳng lên phòng.
"Được rồi, Bà sẽ phạt Tinh Nhật được không?"
Anh lên phòng, thay một bộ đồng phục. Ngoài công việc phát triển thương hiệu quán mì của gia đình, chăm lo vườn trà và một số công việc khác, có cả việc giúp canh giữ an ninh trong làng. Mang trên người bộ quân phục, rất mạnh mẽ, khí chất không kém gì các tài tử.
"Hôm nay, con sẽ về muộn hơn. Bà không cần phải đợi cửa con."
Ôm lấy Bà của mình một cái, rồi anh lái xe đến nơi làm việc. Minh An cũng nhìn theo hướng đi của anh, rồi phụ giúp Bà những công việc lặt vặt khác.
Đến tối
Đã dùng xong bữa tối, nhưng Tinh Nhật vẫn chưa trở về. Minh An ra ngồi phía trước nhà cùng Trứng gà, cô chảy lại bộ lông cho Trứng gà và đợi anh về. Tiểu Tinh đang ngồi đung đưa trên chiếc võng, học thuộc lại bài học trên lớp. Giọng của thằng bé vang khắp cả ngôi nhà.
"Sao em phải đọc lớn như vậy? Nhưng tại sao phải học thuộc?"
Tiểu Tinh dừng lại, nhìn chăm chăm Minh An
"Vậy ở thành phố, chị học như thế nào?"
Minh An tay vẫn đang chảy lông cho Trứng gà, thản nhiên đáp lời
"Thì, chị không có học thuộc. Vốn dĩ, chị không muốn học, nên không học luôn."
Tiểu Tinh bất lực, ngã người trên võng. Còn nghĩ, ở thành phố sẽ có phương pháp học mới hơn.
"Em không nên hỏi chị về chuyện này thì hơn."
Minh An cười lớn, trước hành động của Tiểu Tinh. Thật ra, là do cô không cần học thuộc, vì đã nắm được ý chính trong bài học. Cô thích nói theo văn phong và sự hiểu biết của bản thân hơn, nên cô không chọn cách học thuộc.
"Tiểu Tinh, anh trai của em, có hay đi như vậy không?"
Tiểu Tinh bước xuống, ngồi bên cạnh Minh An.
"Một tuần, anh ấy sẽ đi 2 hoặc 3 lần. Tùy vào người ở cơ quan gọi anh ấy. Có lúc, anh ấy cũng không cần đến đó."
Ánh đèn xe của Tinh Nhật ở phía xa, chiếc xe từ từ đến gần, rồi tắt động cơ. Anh ngạc nhiên, khi cô đang đợi mình cùng Tiểu Tinh.
"Sao còn chưa đi ngủ? Ở ngoài này, không thấy lạnh sao?"
Là do cố ý hay vô tình, anh luôn bất chợt nói ra những lời quan tâm này với gương mặt lạnh lùng đấy. Nó như sự trái ngược bên trong anh. Khiến cô không thể giận, cũng không biết có nên cảm thấy an ủi.
"Tôi chảy lông cho Trứng gà, không có đợi anh."
Tiểu Tinh nhìn sang cô
"Chị đang không đánh mà tự khai đó."
Nhận ra bản thân bị lỡ lời, nên nhanh chóng mang theo Trứng gà vào trong nhà. Tiểu Tinh nhìn về hướng Tinh Nhật, rồi cũng đi vào phòng.
"Vậy, anh tự khóa cửa lại nha. Em đi ngủ đây."
Vậy có người đợi thì khác nhau ở điểm nào? Anh vẫn phải tự mình khóa cửa lại. Anh vào bên trong, thức ăn đã được hâm nóng. Được đặt cẩn thận trên bàn, mùi vị có chút khác lạ.
"Sao lại mặn thế này? Còn canh, thì lại ngọt như đang ăn chè."
Đây là món Minh An nấu thêm cho anh. Nhưng từ trước đến giờ, cô chưa từng vào bếp, thì sao có thể nấu ăn ngon được? Tinh Nhật cũng gáng ăn hết các món, nếu để cô nấu hết bàn ăn, chắc chắn sẽ không ăn nổi.